Ánh trăng bên ngoài xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong phòng, ánh sáng trắng bạc độc nhất bao phủ lấy cô gái đang ngủ say bên kia.
Chăn màu xanh sẫm mềm mại, giống như cành lá ngủ yên ban đêm, bao quanh lấy thân thể mềm mại trắng nõn tựa như một nụ hoa ẩn mình dưới phiến lá.
Sau lưng vang lên một âm thanh trong trẻo như nước chảy, nghe vậy trong lòng Mạn Mạn run lên, ngay lập tức rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo.
Mạn Mạn cảm thấy mình bị hơi thở lạnh lẽo, xa lạ vây quanh, ánh mắt dần dần mơ hồ, cả người mềm nhũn, nhưng cô không cố gắng giãy dụa vì tưởng đang trong một giấc mơ. Lúc này cô còn mơ hồ đưa tay ôm lấy cổ của anh, dùng sức kề sát vào cơ thể anh.
Nhưng càng ngày càng quá đỗi chân thật, cô mơ màng mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như búa bổ, đôi chân mỏi nhừ.
Đập vào mắt cô đầu tiên là ánh sáng chiếu lên tấm thảm xa hoa, và bức tường màu vàng tối. Xoa đầu muốn ngồi dậy, lại cảm nhận được có một cánh tay ôm chặt lấy eo cô.
Mạn Mạn kinh ngạc một lát, thế mới cảm giác được còn có một thân thể ấm áp nằm ngay bên cạnh.
"Anh đang làm gì vậy....!"
"Sụyt" Vũ Tổng lấy tay che miệng cô lại. Ánh mắt như thể muốn nói gì đó.
Không gian yên tĩnh gần như lắng đọng, cô có thể nghe được tiếng bước chân ở ngoài cửa. Lúc này, anh mới thì thầm vào tai cô:" Vốn dĩ có hai phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259636/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.