"Quen được năm ngày đã đính hôn, dùng hôn ước để trói buộc một cô gái tuổi đôi mươi ở bên người, anh có vẻ rất bình thản một cách quang minh chính đại nhỉ" trên mặt Giang Nghiêu hiện lên một nụ cười mỉa mai.
" Đúng vậy" Anh nhàn nhã đáp.
" Khi nãy việc anh làm loạn cả một giới báo chỉ đã khiến phu nhân rất bực mình. Rốt cuộc là anh đang có ý định gì?" Hai tay siết chặt thành nấm đấm, con ngươi của người đàn ông phảng phất hai đám lửa thiêu đốt. Vũ Quân đang cố gắng kiềm chế mình lại.
Vũ Thiên nhún vai, ánh sáng trong mắt anh tối xuống, tà khí phảnh phất, đôi môi cong lên một độ cong nguy hiểm. "Cậu đoán xem. Dù gì mối quan hệ của chúng ta cũng chẳng thân thiết đến mức đó mà"
Nói rồi anh bỏ đi. Vũ Quân ngước nhìn bóng dáng của anh, miệng bỗng nhếch lên một nụ cười đầy ý vị.
Cô gái này có khả năng liên quan đến khúc mắc trong lòng Vũ Thiên, nếu không thật sự rất khó giải thích việc Vũ Thiên luôn luôn bài xích con gái vậy mà lại đem một cô gái bình thường giam giữ ở bên cạnh mình.
Ở phòng ăn, bữa tối đã diễn ra được một lúc nhưng cô vẫn không thấy Vũ Tổng và Vũ Quân quay trở lại.
Cô liếc nhìn xung quanh, khách tham dự lần này rất đông, từ tổng biên tập tạp chí thời trang cho đến minh tinh điện ảnh, rồi lại cả phu nhân nhà giàu, chỗ nào cũng nhìn thấy bọn họ. Giới kinh doanh trước giờ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259629/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.