" Chào buổi sáng" Cô bước vào phòng làm việc với một nụ cười thật tươi.
" Sao hôm nay tâm trạng lại tốt hơn thường ngày vậy?" Vũ Vân đáp lại nụ cười ấy bằng câu hỏi.
" Vì hôm nay trời rất đẹp mà, đúng chứ."
Cô tiến đến chiếc cửa sổ rồi kéo chiếc rèm xuống.Không khí tràn ngập một cổ mùi hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua chấn song rơi, khiến cho tâm tình của con người không tự chủ thanh tĩnh lại.
" A, trời sáng rồi ư...?" Vũ Vân nheo mắt nhìn ánh mặt trời.
Cô ngồi dựa vào thành cửa sổ, cảm nhận từng làn gió khẽ vờn trên mái tóc rồi hỏi: " Hôm qua em đã thức cả đêm à?"
Vũ Vân vừa gập đầu vừa ngáp ngắn ngáp dài: " Sắp chuẩn bị kiểm tra nên em còn phải ôn bài, với lại hôm qua số lượng bệnh nhân quá tải đến mức cả đêm qua chẳng ngủ được"
Cô lấy điện thoại bấm bấm gì đó rồi lại cất vào, sau đó đóng lại rèm cửa rồi nói :" Vậy chị đi trước đây, cũng chưa đếm giờ làm nên em tranh thủ ngủ một chút đi"
Ở căn phòng, tiếng cửa mở ra, Vũ Tổng vừa bước vào đã thấy Mạn Mạn đợi mình từ khi nào.
" Cô đến đây làm gì?" Anh lướt qua cô rồi tiến đến bàn làm việc, cởi một chiếc cúc rồi ngồi xuống.
"Thật ra, tôi biết là những ngày trước tôi đã có những xử sự không đúng...mong anh hãy bỏ qua..." Giọng nói cô mềm mại, rất thích hợp với buổi sáng tinh mơ.
Anh chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259615/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.