Đáp lại lời Mộc Nhi cũng chỉ là khoảng không tĩnh lặng. Cậu thấy có lẽ mình đã lỡ miệng nhắc đến tên anh ta khiến cho tâm trạng cô càng trở nên bất ổn bèn tiếp lời:
\- Ý tớ là, từ bỏ rất đơn giản, nhưng dáng vẻ khi bạn kiên trì đến cùng nhất định là rất ngầu...!
Cô chỉ nhẹ nhàng đáp :
\- Tớ biết ý cậu, cậu nói đúng, tớ luôn muốn trở thành một bác sĩ thực thụ...như giáo sư An.
Một khoảng không yên lặng lại xuất hiện khi nhắc đến tên anh. Cô không muốn trốn tránh, cũng không muốn sợ hãi ký ức ấy. Nhưng mỗi lần nhắc đến, đều như là một liều thuốc độc khiến trái tim cô đau đớn đến nghẹt thở...
\- Đứng trước thế giới này, con người chỉ là kẻ yếu đuối, dù biết phải cố hết sức, nhưng không phải ai cũng làm được.
\- Mạn Mạn, có thể cậu không nhớ. Nhưng trước đây khi chúng ta còn học đại học. Cậu cũng đã rất áp lực vì phải cố gắng để lấy được học bổng, nhưng kết quả lại như không mong muốn. Ngày hôm ấy cậu uống rất nhiều rượu, khóc lóc hỏi tớ rằng, có phải là mình rất kém cỏi hay không. Lúc đấy tớ đã không kịp nói, nhưng bộ dạng khi mà cậu tự phủ định bản thân mình, thực sự rất khiến người khác đau lòng! Cậu là một bác sĩ vì bệnh nhân mà có thể làm tất cả mọi thứ, để có thể giúp đỡ bệnh nhân mình. Cậu là một cô gái có tâm hồn đa sầu đa cảm, có thể giúp đỡ người khác hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259611/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.