Mạn Mạn không nhịn được thở dài một hơi.
Đã điều tra gần ba năm nay, nếu có mảnh mối gì đó thì đã phát hiện từ lâu rồi...
Có một số việc thích hợp để lắng xuống đáy biển hơn là kéo lên để làm sáng tỏ. Bởi vì dù có tìm ra được đáp án cũng không nhất định sẽ khiến ta vui…
Tiếng điện thoại reo lên làm chặn mất bầu suy nghĩ của cô.
Cô cúi xuống nhìn, một số điện thoại mà đã lâu lắm rồi cô chưa từng liên lạc.
Cũng đã ba năm rồi, cô chưa liên lạc lại với Nhã Tịnh. Bỗng hôm nay lại gọi đến khiến cô có chút tò mò nên liền bắt máy:
\- Này! cậu đến đây khi nào? Đã có chỗ ở chưa? Chỗ ở có an ninh tốt không? Đã có đủ đồ dùng cá nhân chưa? Khi nào cậu sẽ quay trở về nước?...
\- Nhã Tịnh....?
Cô phải nói để cắt ngang những câu hỏi của Nhã Tịnh, nếu không cô sẽ bị ngợp với số lượng câu hỏi mất.
\- Sorry, tớ hơi bị kích động khi nghe tin cậu đang ở Mỹ.
\- Không sao, tớ sẽ ở đây trong vòng ba tháng. Tớ cũng đã được đồng nghiệp giới thiệu cho chỗ ở tạm thời, ở đấy không khí cũng khá yên bình nên tớ cũng rất thích.
\- Hay cậu chuyển đến căn hộ của tớ chứ? Bởi cậu cũng vừa mới đến đây, còn lạ đường với lại con gái ở một mình cũng không an toàn nữa...
\- Hầy, tớ cũng đã 26 cái xuân xanh rồi nên không cần đâu, tớ ở chỗ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259609/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.