“ Tôi vẫn luôn bên cạnh em”
Anh nhẹ nhàng vén mái tóc đang đung đưa trước gió của cô rồi nhìn cô bằng một ánh mắt tràn đầy tình yêu. Tiếng gió vi vu trên cánh đồng xanh biếc thoảng thoảng mùi hương của hoa nhài, làm lòng người cảm thấy bình yên vô cùng.
Nhưng có lẽ bình yên không phải do cảnh vật, mà là vì nơi đó có anh...
Trên trời là trăng sao, trước mặt là là biển cả, bên cạnh là người thương. Tựa vầng nguyệt dương ẩn mình dưới ánh mây trôi, dáng vẻ của anh trông rất huyền ảo. Thật gần, nhưng cũng lại thật xa...
Màn đêm từ bầu trời nhuộm đen cả mặt biển, bao phủ lấy cánh đồng.
Cô nhẹ nắm lấy đôi bàn tay, nhận lấy hơi ấm từ anh, bình bình yên yên cùng nhau ngắm hình ảnh hoàng hôn dần ló lạng.
Chân trời êm đềm đó khiến cô chẳng muốn quay lại thế giới của bản thân.
Khoảng khắc giữa nữa đêm và bình minh, nói cũng giống như tình cảm của cô dành cho anh vậy. Không phô trương, chỉ bình dị trôi theo năm tháng.
Nhưng cô chợt nhận ra, khoảng cách giữa đêm em và bình minh, không dài cũng chẳng ngắn, chỉ là không bao giờ được xuất hiện cùng nhau...
Khi cô chợt nhận ra điều đó, thì anh cũng đã tan biến vào cõi hư không.
Làn sương mờ che lấp ánh nguyệt dương, rừng mản trăng tan biến trong câm lặng. Tĩnh mịch, không một lời cáo biệt như cách anh rời đi như chưa từng xuất hiện...
Nếu đây là ác mộng, cô nguyện ý ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259573/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.