“ Để tớ đưa cậu về “
Cô liền lắc đầu từ chối : “ Không cần đầu, cậu còn có ca trực mà đúng chứ ?”
“ Trời vẫn còn mưa mà...không sao chứ ?” Mộc Nhi lo lắng nhìn cô.
Cô liếc ra ngoài trời rồi gượng cười, “ Sẽ ổn cả thôi...”
Mộc Nhi nhìn cô dần khuất bóng rồi lại quay sang nhìn ly iced Americano đã tan hết đá kia, lòng bất giác nặng trĩu...
“ Rõ ràng không thể uống được cà phê, vậy thì tại sao vẫn cố chấp để rồi chịu những tổn thương như thế...”
Còn về phần cô, vừa bước vào nhà đã tìm ngay đến nhà vệ sinh để nôn hết thứ vừa uống. Cô không thể chịu được mùi vị của món này, nhưng vẫn cố gắng uống.
Kể từ ngày anh mất tích, cô đã tập hết những thói quen sinh hoạt của anh, từ sở thích và những điều khác. Cô cũng đã tìm hiểu rất nhiều về Thiên Văn và đọc rất nhiều sách, cũng đã bật máy điều hoà ở 25 độ mà không còn cảm thấy lạnh, cô đều cố gắng làm tất cả...vì sợ anh sẽ bị lãng quên...
Nghĩ rồi cô lê thê, bước những bước thật chậm rãi theo mạch suy nghĩ mà đã đến ngay trước cửa phòng của anh từ khi nào. Như một thói quen, cô đẩy nhẹ cánh cửa ấy ra.
Đây chính là nơi còn lưu lại những kí ức để cô biết được rằng, anh đã từng ở đây, đã xuất hiện trong cuộc sống của cô...
Cô nằm lên chiếc giường, cố cảm nhận những hơi ấm còn vương vấn trong phòng, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259572/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.