" Nhưng em cũng chưa từng vì ta mà cố gắng, thì làm sao biết được tương lai chúng ta như thế nào? "
" Tô chưa từng cố gắng...? Đúng vậy, vì những thứ tôi làm vì chúng ta thì anh luôn xem ấy là lẽ dĩ nhiên. Còn anh thì luôn ích kỉ quyết định mọi thứ, kể cả hiện tại cũng vậy. Anh tự ý bước vào cuộc sống của tôi, rồi lại rời đi, bây giờ lại muốn tiếp tục bước vào...anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi...? "
" Vậy em còn yêu anh chứ...?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt trông rất nghiệm túc. Cô có chút ngỡ ngàng trước câu hỏi của anh, nhưng rồi vẫn lấy lại bình tĩnh mà đáp : " Đã trễ rồi, chúng ta đã lỡ mất nhau rồi..."
Trên thế giới này, chuyện tàn nhẫn nhất không phải không gặp được người mình yêu, mà là gặp rồi nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ nhau.
Trên thế giới này, chuyện đau lòng nhất không phải người mình yêu không yêu mình, mà là sau khi yêu, người đó lại chẳng thể yêu mình đến cuối cùng.
Chúng ta đã từng yêu nhau, nghĩ đến mà lòng chua xót không thôi.
Nhưng quá khứ chỉ tồn tại khi chúng ta nhớ đến.Tất cả chỉ còn là kỷ niệm, kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên...
Chúng ta sai rồi, thời gian cũng vậy. Cứ tưởng rằng duyên phận tới thì có thể yên tâm, tưởng rằng nghiêm túc thì có thể giữ chặt, tưởng rằng đôi bên chịu quá nhiều thương tổn thì có thể cảm động ông trời, tưởng rằng dũng cảm quên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259533/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.