Cô đứng trước cửa phòng, khẽ nhẹ đẩy chiếc cửa ra. Vũ Vân đang ngồi trên giường nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt vô vọng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Vũ Vân vội quay sang nhìn, " Có chuyện gì à ? Chị bảo là mai mới đến mà "
" Đi dạo chứ? " Cô nhìn ra ngoài trời rồi hỏi.
"...Được thôi "
Cô ngồi dưới gốc cây nhìn Vũ Vân đang vật lộn vì cơn gió làm rối tung tóc của cô ấy.
Làn gió mang hương vị giao mùa giữa thu và đông, vừa lạnh nhưng cũng vừa ấm áp.
Đám mây hững hờ trôi trên bầu trời, dường như nó vừa trộm uống hũ rượu vừa đặt trên nóc nhà nên đỏ mặt mà biến thành ráng chiều.
Chợt cô cảm thấy, nắng cũng giống như đời người vậy . Có bình minh, chiều tà, hoàng hôn. Ngày xưa cô vẫn nghĩ, mưa buồn. Bây giờ mới biết nắng còn buồn hơn mưa.
" Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi đã chuẩn bị tinh thần hết rồi..." Vũ Hân ngước nhìn ánh mặt trời đang xấu hổ mà núp vào những đám mây lững lờ kia.
Cô ngập ngừng, cuốn họng dường như có thứ gì đó làm nghẹn lại, " Thật ra...bệnh tình của em không có dấu hiệu khả quan cho lắm..."
" Tôi biết, cơ thể của tôi thì tôi không rõ được sao. Cứ nói đi, còn bao lâu nữa...?"
Vũ Hân đáp lại với giọng rất bình thản. Những điều này con bé chắc hẳn đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu trước đây rồi, chứ không thể nào chỉ mới đây được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259513/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.