Cô ấy ngừng tim bao lâu rồi? "
" Khoảng 15 phút"
" Tiếp tục ép tim cô ấy đợi đến khi kết nối máy đo nhịp tim và máy sốc điện tim, đồng thời truyền 1mm empinephrine, 3 phút 1 giọt qua ống truyền tĩnh mạch."
" Không ổn rồi, mạch càng ngày càng yếu "
" Bắt đầu sốc điện. 3....2....1, Sốc! 3....2....1, Sốc! 3....2...1,Sốc!"
" Mạch vẫn yếu, vẫn không có nhịp tim."
" Tiếp tục. 3...2...1, Sốc! 3....2....1, Sốc! 3...2...1, Sốc! "
Bác sĩ lắc đầu, " Bệnh nhân đã từ trần vào 4 giờ 34 phút rạng sáng"
Không gian rơi vào tĩnh mịch, chỉ có cô và một màn đen mờ ảo. Hình ảnh trước mắt cứ như một cuộn băng tua chậm, như một con dao cứ vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim.
Cô cố nhắm mắt để không còn nhìn thấy những hình ảnh ấy nhưng trái tim vẫn tiếp tục chịu những nỗi đau dằn vặt mà không có cách nào thoát ra được...
" Bác sĩ Mạn! Cô có sao không ? "
Y tá Vũ Hân lay lay chiếc tay của cô, vẻ mặt lo lắng hỏi.
" À ừm không sao đâu, cô không cần lo..." Cô ngồi dậy, ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ sợ hãi.
Mộc Nhi nhẹ nhàng đi đến rồi đưa cho cô tờ khăn giấy, " Lại gặp ác mộng nữa? "
" Ừm..." Cô cầm chiếc khăn giấy rồi lau đi giọt nước mắt còn vươn lại trên khoé mi.
" Bác sĩ Mạn nếu thường xuyên mơ như vậy thì hãy đi gặp bác sĩ tâm lý đi, biết đâu sẽ giúp ích được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259517/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.