" Nè, cậu vào giáo sư An thật sự không có gì chứ? " Mộc Nhi quay sang nhìn cô chằm chằm như đang tra khảo.
Cô chẳng hiểu sao từ khi ngủ dậy thì Mộc Nhi luôn miệng hỏi cô câu này đến nỗi chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu đã phát chán.
Cô đành né tránh rồi nhăn mặt, " Hầy thật sự là không có gì mà. Nhưng có chuyện gì thì cậu nói lẹ đi, xíu nữa tớ còn phải đi kiểm tra bệnh nhân nữa"
" À thì thật ra lớp đại học chúng ta đang tổ chức họp lớp, là vào cuối tuần "
" Không đi đâu, chán lắm" Cô phẩy tay bác bỏ ý kiến, vì cô biết chắc chắn một điều có cả Lăng Phong Sở đi nữa.
" Có Nhã Tịnh tham gia nữa đấy" Cậu quay sang nhìn cô nói.
" Hả, Nhã Tịnh? Cậu ấy về nước khi nào vậy? " Cô ngạc nhiên hỏi.
" Mới đây, nghe bảo có việc cần làm nên phải về...vậy cậu có muốn đi không? "
" Đương nhiên là phải đi rồi! Thấp thoáng đã 7 năm rồi nhỉ...." cô có chút hạ giọng.
" Vậy cuối tuần tớ đến đón cậu "
" Ừm, vậy tớ đi trước đây. Không thôi xíu nữa lại bị tên giáo sư kia cằn nhằn nữa "
Cô tạm biệt Mộc Nhi và liền vội đi đến phòng bệnh của Vũ Vân.
Cả anh và Lăng Phong Sở đều ở đấy, cô gật đầu thay lời chào rồi bước đến bên giường bệnh.
" Dạo này em có uống thuốc như hướng dẫn của hộ lý không đấy? "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259511/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.