" Mạn Mạn, bên này! "
Mộc Nhi ngồi ở một góc phòng ăn của bệnh, vừa thấy cô liền vẫy tay.
Cô uể oải bước đến rồi liền nằm gục ra bàn. Như thói quen, cậu liền đưa cho cô đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn từ nhà.
Một mùi thơm phức toả ra từ hộp đựng thức ăn khiến bụng cô reo lên nên phải bò dậy.
" Ồ, là canh gà hầm sâm! "
Cô hứng khởi ăn lấy một miếng. Chất ngọt của thịt gà hoà quyện với nước dùng tạo thành một thể liên kết không thể thiếu được.
" Ôi tỉnh cả người" Cô vừa nói vừa ăn lấy lia lịa.
" Bồi bổ cho cậu đấy, dạo gần đây lịch trực nhiều quá nên nhìn cậu trông xanh xao quá." Mộc Nhi nhìn thấy cô ăn ngon miệng như thế, trong lòng cũng vui theo.
" Cậu nấu ăn ngon vậy sắp về nhà chồng được rồi." Cô xuýt xoa.
" Hầy, tớ cũng mong như thế lắm chứ, sắp 30 đến nơi rồi mà một mảnh tình vắt vai cũng không có. Lẽ nào do yêu cầu của mình quá cao ư? "
" Đừng ngốc nữa, do người ta yêu cầu cao đấy." Cô giễu cợt đáp.
" Mà cậu thì khác gì mình? " Mộc Nhi đắc ý hỏi.
" Hầy, tập trung vào sự nghiệp mới quan trọng" Cô phẩy tay tỏ ý.
" Tớ chỉ ước bạn trai mình là một người có nụ cười toả nắng thôi mà khó vậy ư..."
" Ý cậu là Như Lai Phật Tổ? " Cô thấy cậu có chút chán nản liền chọc.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259503/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.