" Tức chết đi được! " Cô vùi đầu mình vào đống tài liệu đang chất đống trên bàn.
" Lại chuyện gì nữa? " Mộc Nhi vừa lướt điện thoại vừa hỏi.
" Cái con bé ở phòng VIP kia định đang chọc điên tớ đây mà."
Cô nằm bò trên bàn, cứ lăn qua lăn lại đến nổi cậu chóng mặt phải chặn lại mà dỗ, " Ai dám làm chọc giận Mạn Mạn nhà tớ? Nói đi, tớ sẽ xử hết! "
" Con gái của chủ tịch bệnh viện này."
" Xin lỗi đã làm phiền, cậu cứ tiếp tục đi."
Mộc Nhi gật đầu với ánh mắt bất lực rồi quay lại bàn tiếp tục lướt điện thoại.
" Nè, cậu nghĩ lý do gì mà một đứa trẻ chỉ vừa 18 tuổi lại có những duy nghĩ tiêu cực như thế?"
Cô ngồi ngay ngắn dậy, chỉnh lại đầu tóc rồi quay sang hỏi, ánh mắt long lanh ánh lên những điều tò mò như một đứa trẻ khi nhìn vào thế giới người lớn.
" Ví dụ? "
" Ừm...chẳng hạn như cảm thấy không có niềm tin vào cuộc sống. Mặc dù có tâm hồn của một thiếu niên mới lớn nhưng lại luôn che giấu cảm xúc của mình. Đặc biệt không thích người nào nhìn mình bằng ánh mắt thương hại."
Cậu gật gật cái đầu của mình, " Dễ mà. Do cô ấy không cảm nhận được sự tin tưởng của đối phương nên không thể mở lòng thôi."
" Ý cậu là sao? "
" Là cô ấy không muốn hy vọng, tại vì sợ thất vọng mà thôi. Nếu cô ta tin tưởng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259489/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.