" Cô chủ, hãy uống thuốc đi mà." hộ lý cầm một vỉ thuốc và nước trên tay đưa cho Vũ Vân.
" Đã nói không rồi mà! " Cô ta quát lên rồi hất đổ cốc nước xuống sàn.
Cô đứng ngoài trước cửa phòng, đang bị những tên vệ sĩ khám xét người bỗng nghe thấy tiếng vỡ đồ mà giật mình. Hộ lý mở cửa đi ra rồi nhìn cô lắc đầu.
Lại mắc bệnh công chúa không chịu uống thuốc nữa rồi. Cô ngán ngẩm nhìn xung quanh người hộ lý, " Chị không bị thương ở đâu chứ? "
" Tôi không sao...nhưng cô chủ đã mấy ngày nay không chịu uống thuốc, lỡ tình trạng bệnh càng nghiêm trọng hơn thì tôi sẽ bị khiển trách mất..."
" Chị đừng lo, em sẽ nghĩ cách."
Vũ Vân ngồi dựa lưng vào chiếc gối trên giường, mắt hững hờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, cây bằng lăng đã rụng hết lá, chỉ còn lại những nhánh cây xơ xác. Tiếng cười của những đứa trẻ đang nô đùa dưới gốc cây vang vọng khắp một khoảng sân.
Cô chầm chậm bước đến mở nhẹ cánh cửa sổ.
" Đừng mở cửa, gió sẽ làm tóc tôi rụng."
Vũ Vân liền vội che đầu mình lại, như đang lo sợ.
" Ừ...ừm." Cô đóng cửa lại rồi nhìn dưới sàn, những mảnh vỡ từ cốc thủy tinh rơi rải trên sàn nên liền quỳ xuống nhặt lên.
" Tôi sẽ không uống thuốc đâu nên đừng ép." Vũ Hân lên tiếng, mắt vẫn đăm đăm nhìn ra cửa sổ.
Cô khựng lại vài giây rồi ngước mắt lên, hỏi : " Nè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259487/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.