Anh đợi cô đi một lúc rồi mới bắt đầu câu chuyện. Khi nãy anh không dám giải thích thẳng vì sợ bệnh nhân sẽ suy sụp khiến cho ảnh hưởng đến tinh thần của đứa bé, nhưng may mà có cô ở đây, anh nghĩ thầm.
Người bà nhìn thấy ánh mắt của anh bèn nói : " Bác sĩ ấy thật tốt, đúng chứ? "
" À dạ." Anh cười xã giao.
" Vừa xinh đẹp, tốt tính, lại vừa có công việc ổn định như thế chắc hẳn không ít người theo đuổi nhỉ." Bà nở một nụ cười đầy nhân hậu như khi nhìn đứa con gái của mình vậy.
" Dạ cô ấy cũng nổi tiếng như thế." Anh gật gật đầu.
" Hầy, bác sĩ đây cũng đẹp trai, cao ráo như thế cũng đừng nhụt chí, thích thì cứ theo đuổi đi, trông hai người rất hợp đôi đấy. " Người bà nói.
Anh liền xua tay giải thích : " Không phải như bà nghĩ đâu, tụi cháu cũng chỉ là đồng nghiệp với nhau thôi, không có mối quan hệ nào khác đâu."
" Hầy, bà sống từng tuổi này, trải qua từng ấy năm rồi nên con mắt nhìn người không thể nào sai được."
Anh chỉ biết cười trừ, bệnh nhân thấy thế liền chen vào giúp : " Mẹ này, bác sĩ đã bảo không phải mà, đừng làm khó họ nữa. "
" Được được, không nhắc nữa. Mà bác sĩ, con tôi khi nào có thể xuất viện? " Người bà quay sang hỏi cậu.
" Ừm, hết tuần này bệnh nhân có thể xuất viện. Nhưng có một điều...sau tai nạn lần trước đã làm chấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259453/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.