" Còn bệnh nhân nào nữa không y tá Vũ Hân? "
" Không, chúng ta có thể tan làm rồi." Vũ Hân kiểm tra lịch trình báo.
Cô vươn vai một cái rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
" À, bên ngoài trời đang mưa đấy, cô nhớ mang theo dù."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật trời mưa từ lúc nào không hay biết. Cô trầm ngâm : " Có vẻ mưa lớn lắm, tôi lại không mang dù...."
" Vậy cô hãy dùng dù của tôi đi." Vũ Hân cầm cây dù bên cạnh rồi đưa cho cô.
" Vậy cô sẽ về bằng gì? " Cô có chút chần chừ.
" Hầy khỏi lo, xíu nữa bạn trai tôi sẽ đến đón bằng ô tô nên không cần dùng dù cũng được." Vũ Hân ngại ngùng đáp.
Cô lắc đầu cảm thán, " Đúng là có bạn trai sướng thật nhỉ!”
" Vậy cô cũng nhanh chóng tìm một người đi."
" Thời gian ngủ tôi còn chẳng có nữa thì việc tìm bạn trai thật quá xa xỉ."
" Bác sĩ Mạn đây lắm người theo như thế, chỉ tại bác sĩ không để ý thôi." Vũ Hân cười đáp.
Tán gẫu một tí thì trời cũng tạnh mưa hơn chút nên cô liền cáo từ: " Hôm nay đã vất vả rồi. Y tá Vũ Hân ở lại tôi về trước nhé, ngày mai gặp lại."
Khi nãy vừa mới tạnh một tí mà bây giờ mưa càng ngày càng nặng hạt hơn, còn kèm theo giông nữa. Cô thầm nghĩ chắc sẽ quá gian xe của Mộc Nhi vậy.
Cô liền rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259455/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.