Cố Tranh vốn còn đang chiến đấu với một tia lý trí cuối cùng, tự nhủ ngàn vạn lần rằng sai lầm lúc trước không thể tái phạm được. Nhưng omega đã chủ động như vậy rồi hắn cũng không muốn giả vờ đứng đắn nữa, lập tức ôm omega vào lòng.
Mùi hương của omega ngấm đầy xoang mũi hắn, tuy hiện tại là mùa đông, hai người mặc quần áo dày cộm nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Lâm Nhuận An hít mũi, vùi đầu một cách đáng thương trong lồng ngực Cố Tranh, mách với hắn vừa rồi cậu đã bất lực và uất ức như thế nào, thậm chí còn giận dỗi bảo rằng mình sẽ không bao giờ đến thủ đô chơi nữa.
"Hai ngày trước em mới khen thủ đô là một nơi tốt đấy."
"Không tốt, không tốt chút nào hết!"
Cố Tranh nhịn cười, cảm giác ngực áo hơi ẩm ướt mới buông omega ra, cúi đầu nhìn gương mặt bị nước mắt làm cho nhem nhuốc sau đó đau lòng không thôi.
Lông mi Lâm Nhuận An nhẹ nhàng rung động, trên đó còn treo vào giọt nước mắt chưa khô, hốc mắt cậu phiếm hồng, cánh môi xinh như hoa anh đào đang mấp máy nói chuyện với hắn.
Cố Tranh ngứa ngáy trong lòng, không khỏi thốt lên, "Anh có thể hôn em không?"
Lâm Nhuận An hơi ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của alpha. Trong mắt hắn như có hàng vạn câu ca tình, từng chút từng chút vây lấy cậu. Đối với người khác, khí thế trong đó sẽ làm họ thấy choáng ngợp, còn đối với Lâm Nhuận An, ánh mắt ấy lúc nào cũng dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-thich-em/1677265/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.