Tô Trường Ngự có hơi buồn bực.
Cô gái áo lam trước mặt này có phải là bị bệnh hay không?
Ngươi có việc thì cứ nói thôi, làm gì mà cứ nhào vào người ta cọ cọ.
Ngươi không biết bộ đồ này của ta quý lắm hả?
Ngươi cọ tới cọ lui như vậy, làm hư đồ của ta, ngươi đền nổi không?
Tô Trường Ngự rất không vui.
Cô gái áo lam im bặt.
Ả cảm nhận được Tô Trường Ngự ghét ả.
Nếu không phải Không Hải đang ở gần đó, e là lúc này ả đã trở mặt.
"Thượng tiên, chúng ta cứ đợi ở chỗ này không tốt lắm đâu? Hay là chúng ta rời đi trước, tìm đường xuống núi?"
Cô gái áo lam kiên trì cười nói.
"Không đi."
Vẻ mặt Tô Trường Ngự rất lạnh lùng.
Dù hắn hơi khờ, nhưng hắn không ngu, đợi ở chỗ này ít nhất bên cạnh còn có một Không Hải, nếu quả thật xảy ra nguy hiểm, Không Hải còn ra tay cứu giúp.
Nhưng nếu rời khỏi nơi đây, có trời mới biết sẽ xảy ra nguy hiểm gì.
Mặc dù Tô Trường Ngự không cảm nhận được nữ nhân trước mặt có vấn đề gì.
Nhưng Tô Trường Ngự hết sức tự tin về mị lực của mình, cô gái áo lam này làm bao nhiêu thứ đều chỉ vì muốn có được thân thể của hắn mà thôi, loại chuyện như này hắn không phải gặp được lần đầu tiên, nên Tô Trường Ngự hoàn toàn không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn cả.
Ở một chỗ khác.
Trong sương mù dày đặc.
Diệp Bình ngồi xếp bằng tĩnh tọa, không chút bối rối, thậm chí còn đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455204/quyen-2-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.