Dương Văn vừa mới định lên tiếng.
Một cơn gió mát lướt nhẹ qua, thoáng thổi tan bớt một ít sương trắng.
Hắn thấy hơi kỳ quái, sao tự nhiên lại xuất hiện một cơn gió mát?
Nhưng Dương Văn còn chưa kịp nói gì.
Diệp Bình đã đột ngột lên tiếng.
"Đại sư huynh, đệ ngộ ra rồi."
Giọng nói lặng lẽ vang lên, làm Dương Văn không khỏi sững ra.
Ngươi ngộ ra rồi?
Ngươi ngộ ra cái gì?
Thế này mà cũng có thể ngộ ra được?
Đại ca, có phải ngươi đã sớm nhìn ra được ta không phải là Đại sư huynh của ngươi, cố ý làm nhục Dương mỗ ta hay không?
Dương Văn đứng sững ở đó.
Hắn thấy hơi đau răng, đến mức cả lá gan cũng thấy hơi đau nữa.
Chưa nói hành động trước đó của Diệp Bình hắn thật sự là xem không hiểu, giờ tự nhiên còn bảo là mình ngộ đạo.
Thứ đồ như kinh độ hóa trên cơ bản là nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí, tư chất người càng tốt, thì tốc độ lĩnh ngộ sẽ càng nhanh, thiên phú của Diệp Bình xem ra chỉ là dạng bình thường mà thôi.
Bằng không, làm sao mà mới chỉ là Luyện Khí tầng hai?
Nếu quả thực là thiên tài, thì đã sớm được môn phái bảo vệ chặt chẽ kĩ càng rồi, mới Luyện Khí tầng hai mà đã đòi xuống núi đi lịch lãm?
Còn nếu không phải là thiên tài, sao chỉ trong thời gian một nén nhang mà có thể lĩnh ngộ kinh độ hóa?
Đây không phải là coi mình thành thằng khờ hả?
Thực ra Dương Văn không có ý gì cả.
Nếu quả thật Diệp Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455205/quyen-2-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.