Vô số sương mù tràn ngập.
Bao phủ cả ba người.
Diệp Bình vô cùng tỉnh táo.
Có Tô Trường Ngự ở đây, hắn chả sợ chút nào.
Hắn hiểu rất rõ, loại nguy hiểm này chả là gì cả, đến lúc quan trọng, Đại sư huynh sẽ ra tay cứu mình.
Nhưng Diệp Bình cũng biết, Đại sư huynh sẽ không ra tay ngay đâu, mà sẽ kiểm tra, tôi luyện hắn trước.
Bằng không, lúc nào cũng cứ dồn hết hy vọng lên người người khác, làm sao mà trưởng thành?
Thêm nữa là, Diệp Bình cũng không hề muốn Đại sư huynh giúp mình, như vậy sẽ có vẻ hắn yếu đuối, không chịu nổi thử thách.
Sương mù dày đặc che phủ tất cả mọi thứ, ngăn cản tầm mắt.
Diệp Bình ngồi xếp bằng trên mặt đất, ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh, nắm Nguyệt Pháp kiếm trong tay, lúc nào cũng có thể động thủ.
"Rống!"
Trong chốc lát, một âm thanh cổ quái vang lên, nghe giống tiếng thú rống, mà cũng hơi giống tiếng người khóc.
Loại thanh âm này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tiếng gào khóc thảm thiết này là một loại sóng âm quấy nhiễu, khiến người ta sợ hãi, mất đi ý chí chiến đấu, suy yếu tinh thần, phai mờ ý chí.
Diệp Bình đã từng đọc được tin tức liên quan ở trong Tàng Kinh Các, nên kịp phản ứng ngay.
"Tĩnh tâm."
Diệp Bình tự nhủ, không được để mình rối loạn, phải ngồi yên đây, yên lặng theo dõi kỳ biến là đủ.
Người sợ quỷ ba phần, quỷ phải sợ người tới bảy phần.
Những con quỷ tu này chính là vật chí âm, người sống có dương khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455203/quyen-2-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.