Hai mắt trong suốt của Mặc Thiên Tân nhìn khuôn mặt mơ hồ nổi giận kia, to gan nói, "Lời con nói không phải ba nghe được rất rõ ràng sao? Nếu ba không nghe được rõ ràng, vậy thì ba tự nhớ lại đi, con sẽ không lặp lại đâu, nhưng mà ba, nếu lỗ tai ba không còn dùng được, dứt khoát cắt đi, đổi lại một đôi mới... Như thế nào?"
Chân mày Mặc Tử Hàn chau chặt, lửa giận bắt đầu lên cao.
"Thiên Tân!" Tử Thất Thất kêu cậu một tiếng.
Mặc Thiên Tân lập tức thu hồi tầm mắt của mình, đổi lại nhìn hai mắt cô.
"Mẹ...." Cậu nhẹ giọng gọi, hàm chứa trăm ngàn thương yêu.
Cậu biết, nhất định là ba lại làm cái chuyện gì khiến mẹ thương tâm, cho nên mẹ mới bị bức đến bộ dáng thương tâm này. Rõ ràng nói với ba không được làm cho mẹ khóc, mà ba cũng rõ ràng rành mạch nghe được, nhưng mà đến cuối cùng ba vẫn làm mẹ khóc, mà hốc mắt hồng hồng của mẹ chính là minh chứng tốt nhất.
"Thiên Tân, con tìm mẹ có chuyện gì không? Chúng ta đi tới phòng con nói chuyện đi!" Tử Thất Thất tìm một cái cớ, cô muốn mau rời khỏi nơi này.
"Vâng!" Mặc Thiên Tân gật đầu đáp ứng.
Đầu Tử Thất Thất khẽ chuyển động về phía sau, nhưng lại chỉ có một chút, sau đó nhân tiện lập tức đi ra cửa phòng, cũng không quay đầu lại, mà Mặc Thiên Tân lại chậm một bước đứng ở cửa phòng, cậu nhìn Mặc Tử Hàn ngồi ở trên giường, nhẹ giọng, lớn lối nói, "Ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268832/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.