Tử Thất Thất ở trong lồng ngực nho nhỏ của cậu không ngừng chảy nước mắt, mà tiếng khóc che dấu thanh âm nỉ non nho nhỏ của cậu, cậu nói cái gì? Cậu đang nói chuyện ư? Tử Thất Thất hoàn toàn không có chú ý tới, chỉ chảy nước mắt, ở trong ngực cậu tìm kiếm một tia an ủi.
Vốn là muốn làm một người mẹ kiên cường, chỉ để con mình thấy một mặt vui vẻ, đem một mặt bi thương che dấu hoàn toàn. Rõ ràng bảy năm đều hoàn mỹ, nhưng mà hiện tại... Toàn bộ đều bể nát.
Cô vậy mà ở trong lòng một đứa trẻ khóc, cô vậy mà làm con mình lo lắng cho mình, cô vậy mà lộ ra biểu tình thương tâm với con... Cô làm mẹ, thật sự rất không xứng, một chút cũng không xứng...
"Thiên Tân xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi...." Cô dùng thanh âm nghẹn ngào không ngừng nói xin lỗi.
Xin lỗi không thể nhẫn nhịn nước mắt, xin lỗi đã làm cậu lo lắng, xin lỗi đã làm cậu có ký ức không tốt, xin lỗi không thể để cậu được sống hạnh phúc cùng ba... Hết thảy, tất cả, đều xin lỗi... Xin lỗi...
Mặc Thiên Tân nghe thanh âm khóc lóc của mẹ, nghe mẹ không ngừng nói xin lỗi, trái tim nho nhỏ càng thêm đau đớn.
Nước mắt của mẹ cậu không muốn nhìn thấy, thống khổ của mẹ cậu cũng không muốn thấy, nhưng, làm cho mẹ khóc thống khổ như vậy, lại là một tay cậu tạo thành. Nếu cậu không có tìm ba có thể cũng sẽ không xuất hiện loại chuyện này, cho dù loại chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268833/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.