Không biết là khóc mệt đến lúc nào, cũng không biết là tiếng khóc ngưng lúc nào, có lẽ là do đêm qua không ngủ, có lẽ là cả người mệt mỏi, Tử Thất Thất nhắm lại hai mắt tràn đầy nước mắt, trầm trầm ngủ thiếp đi.
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô, mày nhăn lại thật sâu.
Rõ ràng buổi sáng còn tốt lắm, mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đùa giỡn vui vẻ, cùng nhau cười, nhưng bây giờ đột nhiên trở thành như vậy.
Nếu anh không hỏi cái vấn đề này có phải là vẫn có thể vui vẻ bình tĩnh như vậy?
Nhưng mà... Anh thật sự rất muốn nghe được cô chính miệng nói ra ba chữ kia, cũng rất muốn xác định trái tim của cô.
"Thất Thất...." Anh nhẹ giọng kêu cô, dịu dàng đủ điều.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má hồng, lau đi những giọt nước mắt đã khô cạn, đau đớn nhìn khuôn mặt cô ngủ.
"Em thật sự không thích anh sao? Em nói những lời đó đều là sự thật đấy sao? Nếu em nói những lời kia đều là gạt người, thì... Tại sao không nói lời thật cơ chứ? Tại sao? Tại sao... Em có thể nói cho anh nguyên nhân tại sao?" Anh nhẹ giọng nói ra với cô, trong thanh âm mang theo vô tận đau đớn.
Từ từ đem trán của mình tới gần cô, cuối cùng nhẹ nhàng để ở trên trán cô, gần gũi nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ, nhìn khóe mắt cô vẫn vương nước mắt.
Anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, rời khỏi cái trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268831/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.