Nghe tiếng Mặc Thiên Tân ngoài cửa, Tử Thất Thất trở nên đặc biệt lo lắng, bối rối hai tay dùng sức đẩy hắn, đè giọng xuống nói, "Anh mau rời khỏi người tôi, mau lên."
"Em sợ bị thấy sao?" Mặc Tử Hàn đột nhiên tà ác chất vấn.
Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Mặc Tử Hàn bắt được cơ hội này, uy hiếp nói, "Nếu em không muốn con trai bảo bối của em thấy, vậy nói em thích anh, chỉ cần em nói ra, anh liền buông em ra!"
Chân mày Tử Thất Thất cau chặt, cơn giận giữ trong nháy mắt tuôn ra.
"Anh ngủ đi!" Cô tức giận căm phẫn thấp giọng.
"Phải không? Anh xem em có thể nhịn bao lâu, anh xem em có thể khẩu thị tâm phi tới khi nào!" Mặc Tử Hàn nói xong, hạ thân khẽ di động, dây thần kinh nào đó lại dựng đứng.
"Ư...." Tử Thất Thất nhẹ giọng ngâm, dùng sức cắn môi dưới.
"Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... cộc cộc cộc...."
Tiếng gõ cửa trở nên dồn dập lên, mà thanh âm Mặc Thiên Tân cũng trở nên lo lắng.
"Mẹ? Mẹ? Mẹ mau lại đây mở cửa a, con biết mẹ đang ở bên trong, làm sao mẹ lại không nói chuyện? Là xảy ra chuyện gì sao? Mẹ mau trả lời con a? Nếu mẹ không nói lời nào, con sẽ phá cái cửa này, xông vào... Mẹ, mẹ, mẹ mau trả lời con, mẹ... Mẹ...."
" Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... cộc cộc cộc...."
Tiếng đập cửa cùng thanh âm kêu to của Mặc Thiên Tân càng lúc càng lớn, Tử Thất Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268830/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.