“Ba cháu bị làm sao vậy, ai làm ông ấy tức
giận thế?”
Sau khi cơn sốt của Kiều Bích Ngọc giảm bớt, nửa đêm cô tỉnh đậy vì đói nên cô rất tự nhiên đứng dậy đi vào bếp tìm đồ ăn, cô rất ngạc nhiên vì cả nhà vẫn chưa ngủ, hình như không khí có
chút không ổn.
Quan trọng nhất là cô vốn dĩ đã ăn một phần hú tiếu xào bò, cha có đột nhiên tức giận nhìn chäm chẵm cô làm cô cứ tưởng ăn hủ tiếu xào sẽ nóng trong người nên ông ấy không cho cô ăn. Vì vậy, cô chọn ăn một chiếc bánh bao xá xíu, cô
đang cần miếng bánh, nhưng cha cô vẫn nhìn
chấm chẵm cô với ánh mắt giận dữ, như thể cô.
đã làm chuyện gì tày trời.
Dựa theo kinh nghiệm của trước kia, cô đến. bên người dì cô hồi: “Có phải vì lúc nãy con muốn ngủ, mà ba đã chạy đến bên giường quấy rầy con,
bị con mắng?”
Cô rất hiếm khi ốm đau, mà một khi cô đã không khóe thì cả gia đình đều sẽ rất lo lắng, mặc dù bố cô Kiều Văn Vũ bình thường rất dữ dân nhưng khi cô bệnh vẫn đến bên giường cô hỏi han ân cần, nhưng cô không cảm kích, còn chê ông ấy phiền nữa nên sau khi cô khỏi bệnh, lần nào cũng vậy bố cô luôn không cho cô sắc mặt tốt để xem.
Cung Nhã Yến đun cho cô một bát cháo sò: “Ấn nhiều chút đi” bà ấy lắc đầu nói với nụ cười bất lực trên khuôn mặt, không giải thích tại sao tối nay Kiều Văn Vũ lại tức giận như vậy.
“Dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679199/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.