Vê nhà họ Quách.
Khi Kiều Bích Ngọc bước vào cổng nhà họ Quách, cô vẫn cảm thấy hơi lúng túng, mặc dù đã sống ở đây hơn một năm nhưng tâm trạng không giống nha, khi mới dọn vào ở nhà họ Quách, cô mỗi ngày mong ngóng đứa trẻ mau ra đời để cô có thể rời khỏi, giống như hoàn thành công việc
rồi rời đi
Bây giờ Quách Cao Minh kêu cô về nhà, cô. cảm thấy mình thực sự là một thành viên của nhà họ Quách, và có một chút lo lắng như con dâu
mới về nhà chồng “Nghĩ gì đó?” Bạn đang đọc tại trumtruyen.com
Quách Cao Minh bên cạnh đột nhiên hỏi nhỏ,
anh nhìn thấy cô đang cau mày.
Tài xế mở cửa xe, Kiều Bích Ngọc không nhìn
anh, bước nhanh xuống xe, giọng điệu có chút
cứng ngắc: “Không có gì
“Cậu chủ Cao Minh, cô chủ, hai người đã trở lại
Cả căn nhà lớn như vậy đều do dì Phương trồng coi, vừa nhìn thấy bọn họ trở về, bà ấy lập tức tiến lên xách cho bọn họ, nở nụ cười tươi cười: ‘Bà cụ Kiều bọn họ có khỏe không? Mọi
chuyện sẽ ổn thỏa chứ?”
Lúc đầu bà còn lo lãng cậu chủ nhà họ và Kiều Bích Ngọc sẽ có nhiều khúc mắc khi về nhà họ Kiều, nhưng thấy họ về sớm như vậy bà cũng
Yên tâm rồi Kiều Bích Ngọc nhìn quanh một lượt, hỏi
“Quản gia và ông nội vẫn chưa về à?” Không thế
vận động kịch kiệt.
Hai má Kiều Bích Ngọc càng lúc càng đỏ, trong đầu toàn là những thứ không trong sạch.
Cô ngâm mình trong bồn tắm nứa tiếng, sau khi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679200/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.