Đúng như dự đoán của nhiếp ảnh gia, hai giờ sau, lực lượng cứu hộ mới thực sự tìm thấy ngôi hang đá này và giải cứu họ khỏi ngọn núi
tuyết lạnh như băng đáng sợ này.
Tên râu ria nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi đường liền chạy ra ngoài tri hô cầu cứu.
Bùi Thanh Tùng cũng hào hứng đứng ở cửa hang đá nhìn quanh, Kiều Bích Ngọc đẩy người đàn ông đang nằm trên người cô ra và thì thầm: “Quách Cao Minh…”
Quách Cao Minh dường như không còn tinh thần nữa, từ khi quay trở lại ngôi hang đá, anh vẫn nằm trong lòng cô.
Kiều Bích Ngọc cũng không nghĩ nhiều, cứ để anh ôm như thế này, chờ người đến, lo lắng vết thương của anh sẽ bị viêm nếu kéo dài quá lâu.
“Quách Cao Minh.” Cô gọi anh một lần nữa. Thật ra Quách Cao Minh không hề ngủ.
Cô không biết, đã lâu rồi cô không được bình yên như vậy, thậm chí gọi tên anh với giọng
điệu quan tâm.
Lực lượng cứu hộ tìm thấy ngôi hang đá và đám cháy, mọi người chạy đến, người đứng đầu là Bùi Hưng Nam: “Tùng!” Giọng nói rất lo lắng
và phấn khích. “BốI ”
Bùi Thanh Tùng tung tăng cái chân ngắn của cậu bé, giẫm lên tuyết dày, hưng phấn bổ nhào đến trước mặt bố: “Con biết ngay bố nhất định sẽ đến tìm con mà.”
Đôi mắt và cái mũi của cậu chủ nhỏ Bùi Thanh Tùng đã trở nên đỏ hoe, cậu nói một cách ngượng ngùng bằng một giọng ngây thơ và trẻ con.
“Con có sao không?” “Có chỗ nào khó chịu không?”
Bùi Hưng Nam tràn đầy lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679185/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.