Quách Cao Minh vội vã quay về bởi vì muốn tìm một chiếc đồng hồ quả quýt.
Kiều Bích Ngọc không hiểu hành động này
của anh, ăn ngay nói thật: “Không nhìn thấy.” “Kiều Bích Ngọc!”
Mà lúc này, từ phía xa, Lục Khánh Nam nhìn thấy bóng dáng của cô thì tinh thần lập tức trở nên sáng láng mà gọi lớn: “Kiểu Bích Ngọc, tôi biết cô sẽ không dễ dàng chết đi như vậy mài!”
Vừa trải qua một trận chết đi sống lại nên lần này khi gặp lại Lục Khánh Nam lần này cô cũng không hề gây sự với anh ta, trái lại trong lòng còn thấy cảm động vì người này ít nhất đã hi vọng cô còn sống: “Đương nhiên tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy rồi.”
“Cô chạy đến chỗ này làm gì, cũng chuẩn bị xuống núi…
“Cao Minh nói anh ấy đánh mất chiếc đồng
hồ bỏ túi.
Lục Khánh Nam nhìn cô một cách đầy kỳ quái, rồi lại lắm miệng nói thêm một câu: “Chiếc đồng hồ đó, Quách Cao Minh đã mang theo bên
người rất nhiều năm rồi.”
Kiều Bích Ngọc cũng từng nhìn thấy chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng đầy tinh xảo kia, bên trong hình như là một tấm hình một người con gái, trên đó còn đề thêm dòng nho nhỏ gì đó, lúc ấy cô mới kịp nhìn thoáng qua, cũng không biết rõ trên đó ghi gì.
“Có thể là do lúc đánh nhau với Anta nên rơi
xuống vách núi rồi.”
Vẻ mặt Lục Khánh Nam chăm chú dò hỏi cô:
“Tầm khoảng chỗ nào?”
“Bây giờ tôi nhờ khoảng hơn 20 người qua chỗ kia tìm kiếm chút, nếu như không thấy lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679186/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.