Kiều Bích Ngọc không thích người khác nhìn thấy mình khóc.
Cô lấy khăn giấy lau nước mắt điều chỉnh hô hấp và ổn định lại cảm xúc của mình, lúc này mới mở cửa bước ra khỏi phòng.
Nhưng khi vừa mới mở cửa cô đã đụng phải một người.
Kiều Bảo Ngọc heo bản năng đẩy lồng ngực của đối phương ra, sau đó lùi lại một bước và ngẩng đầu lên. Đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc đó của cô nhìn người đàn ông trước mặt có chút ngạc nhiên và không dám tin.
Quách Cao Minh có vẻ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy đôi mắt đã khóc đỏ như mắt thỏ của cô.
“Kiều Bích Ngọc sao mắt cô lại đỏ như vậy?” Lục Khánh Nam từ phía sau đi tới hỏi rất tự
nhiên.
Giọng nói này đã phá vỡ bầu không khí yên lặng đến lạ lùng này.
Kiều Bích Ngọc nghiêng đầu sang một bên không nhìn thẳng vào Quách Cao Minh nữa mà ánh mắt cô hơi tránh né. Sau khi đóng cửa phòng lại xoay người sang bên cạnh và nhanh chóng đi ngang qua anh.
Quách Cao Minh bất giác đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô nhưng ánh mắt của Kiểu Bích Ngọc rõ ràng không hài lòng cho lắm, cố hất tay anh ra để thoát khỏi anh.
Anh thấy cô chán ghét mình như vậy, thái độ lảng tránh này của cô khiến trong lòng anh hơi bất an nên dùng hết sức kéo cô vào trong lòng.
Gò má của Kiều Bích Ngọc lại đụng phải khuôn ngực rắn chắc của anh một lần nữa, hơi thở bạc hà thơm mát của riêng anh xộc vào
trong mũi cô.
Cô đã quen với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679135/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.