Kiều Bích Ngọc bước xuống tầng một bằng cầu thang bộ, cúi đầu hoảng sợ rời khỏi bệnh viện đông đúc.
Khi cô vừa bước ra sảnh lớn, sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân chạy tới.
Phản ứng đầu tiên của cô nghĩ rằng đó là Quách Cao Minh, gương mặt tràn đầy tức giận xen lẫn phức tạp, cô quay đầu lại nhưng đối phương lại lo lắng nói: “Kiều Bích Ngọc, cha cậu bây giờ thế nào rồi?”
Kiều Bích Ngọc dừng lại, nhìn rõ người đang vội vã chạy đến trước mặt cô không ai khác là Châu Mỹ Duy.
Châu Mỹ Duy chạy đến, đôi tay ôm chặt lấy eo làm cô không thở nổi: “Mình vừa nghe Bùi Hưng Nam nói là hôm qua cha cậu bỗng nhiên bị xuất huyết não. Anh ấy nói là nghiêm trọng lắm.”
“Cậu đừng quá lo lắng, nhất định bác ấy sẽ khỏe lại.“ Cô ấy không ngừng an ủi cô.
Kiều Bích Ngọc không biết vì sao Châu Mỹ Duy lại ở lại thành phố Hải Châu nhiều ngày như vậy nhưng mà bây giờ nhìn thấy người bạn thân nhất của mình đang ở đây, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của cô như thể tìm thấy một lối ra.
Đôi mắt liền đỏ bừng, cô tiến lên giang rộng đôi tay ôm chặt Châu Mỹ Duy.
Vóc dáng Châu Mỹ Duy thấp bé, đột nhiên bị cô dùng sức ôm chặt như thế có chút không kịp thích ứng.
Kiều Bích Ngọc bình thường không bao giờ chủ động gần gũi với ai nhưng có lẽ tâm trạng của cô bây giờ đang rất rối bời.
“Mỹ Duy, mình không phải là con gái của cha, bọn họ đều đang lừa dối mình.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679136/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.