Kiều Bích Ngọc ngồi trên chiếc ghế kim loại trong bệnh viện, nhắm chặt hai mắt lại rồi đi ngủ.
Thực ra cô cũng không ngủ được.
Bây giờ cô đang ở tầng bảy của khoa nội trú, toàn bộ tầng này đều là Khoa Tim mạch mà gian phòng bệnh trước mắt cô là khu chăm sóc đặc biệt ICU riêng biệt, cha cô Kiều Văn Vũ còn đang nằm trong đó không rõ sống chết ra sao.
Đôi mi dài của Kiều Bích Ngọc khẽ động một chút sau đó điều chỉnh lại tư thế ngồi, đêm vẫn còn dài nên cứ ngồi giả vờ ngủ như vậy.
Bản thân cô cũng không hiểu rốt cuộc là do quá lo lắng cho bệnh tình của cha mình nên không thể chìm vào giấc ngủ hay là vì cô biết Quách Cao Minh cũng đang ở trong bệnh viện này.
Tháng giêng mùa đông khắc nghiệt, đã một
giờ sáng.
Hành lang bệnh viện không có hệ thống sưởi ấm, Kiểu Bích Ngọc chỉ đành kéo chặt lấy chiếc áo khoác dài màu hồng phấn làm bằng vải dạ của mình, năm ngón tay trắng nõn đã ửng hồng vì lạnh.
Dì út Cung Nhã Yến của cô đang ở trên tầng năm chăm sóc cho bà nội, lúc chín giờ tối Lục Khánh Nam đã nhờ người mua một ít đồ ăn bên ngoài, bà ngoại và dì út của cô đã ăn một chút rồi còn Kiều Bích Ngọc không đói nên ăn không vào.
Mọi người đều biết rất rõ lần này cha cô bị vỡ mạch máu não xuất huyết rất nghiêm trọng nên trong lòng mọi người như có lửa đốt không khỏi lo lắng. Nhưng cũng hiểu rằng bây giờ điều duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679134/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.