Bà cụ Kiều chẳng qua vì lo lắng quá mức, nên huyết áp tăng vọt đến ngất xỉu, chứ cơ thể không có vấn đề gì nghiêm trọng. Khi Kiều Bích Ngọc mở cửa bước vào phòng thì bà cụ đã tỉnh dậy.
“Bích Ngọc, cha của cháu sao rồi?“ Bà ta vừa mở mắt đã lo lắng hỏi cô.
Kiểu Bích Ngọc đứng bên giường, nhìn xuống đôi mắt đục ngầu của bà ta, nghẹn ngào trong cổ họng, không biết phải mở miệng thế
nào.
Bà cụ Kiều lo lắng đưa tay ra ôm cô: “Bích Ngọc, cha của con nhất định sẽ khỏi bệnh, nhất định sẽ khỏi bệnh.”
Kiều Bích Ngọc nghe giọng bà nội liên tục lẩm bẩm, như cầu xin, lòng bàn tay già nua dùng sức nặng nề giữ chặt tay trái của cô, hiện tại cô là chỗ dựa duy nhất của bà ta.
Tuy nhiên, cô không phải con gái của nhà họ
Kiều. Kiểu Bích Ngọc cũng dùng sức ôm chặt lấy
bà ta, cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Bà nội, cha cháu sẽ khỏi bệnh mà, bà đừng lo lắng quá.”
Bà cụ Kiều cũng biết rằng không nên gây thêm phiền phức vào lúc này, hơn nữa bà cũng là người có lý trí, lại hiểu rõ tính tình của Kiều Bích Ngọc, cô không phải một cô gái yếu ớt, cô không dỗ người khác, cũng không an ủi, nhưng nói ra câu nào cũng đều là thật lòng.
Bà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi gật
đầu trấn an: “Văn Vũ nhất định sẽ qua khỏi.” Bà buồn bã lẩm bẩm.
Bác sĩ bước vào khám cho bà, Kiều Bích Ngọc lùi lại một bước.
Đúng lúc Cung Nhã Yến vội vàng chạy tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679133/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.