Kiều Bích Ngọc cảm thấy Châu Mỹ Duy rất kỳ quái. Cô ấy vừa nghe điện thoại xong, như kiểu bị người bên kia dọa nạt gì đó liền nói phải rời đi trước.
Kiều Bích Ngọc chăm chú nhìn một cách nghiêm túc, giữ lấy không để Châu Mỹ Duy đi: “Ban nãy là ai gọi điện cho cậu thế? Có phải có người uy hiếp cậu đúng không?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy mặt cô ấy lập tức đỏ lên xấu hổ.
“Không có gì đâu, đợi sau này tớ sẽ giải thích với cậu sau nhé.” Chuyện không mấy tốt đẹp giữa Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam thật tình là không còn mặt mũi nào mà nói ra nữa.
“Mỹ Duy à, gần đây xung quanh tớ xảy ra rất nhiều chuyện không hay, tớ sợ sẽ liên lụy tới cậu. Nếu cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng nhớ lập tức nói cho tớ biết.
Kiều Bích Ngọc càng tỏ ra lo lắng bao nhiêu,
Châu Mỹ Duy càng cảm thấy hổ thẹn bấy nhiêu, miễn cưỡng nói cho qua: “Tớ chỉ là một người dân bình thường thôi mà, người cần chú ý an toàn là cậu đấy. Mỗi lần cậu trở về Hải Châu đều không có chuyện gì tốt lành cả. Vậy nhé, tớ sẽ liên lạc với cậu sau.”
Hai người họ tự gọi taxi về. Châu Mỹ Duy đi vòng theo hướng Tây, còn Kiều Bích Ngọc bắt xe đến bệnh viện trung tâm.
“Ông ấy bây giờ thế nào rồi?” Kiều Bích Ngọc đứng ngoài cửa phòng bệnh
nhìn vào trong, đúng lúc Cung Nhã Yến mở cửa đi ra, cô liền lúng túng hỏi một câu.
Cô với cha mình gần như cả đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679119/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.