Lúc thức dậy vào ngày hôm sau, Kiều Bích Ngọc cảm thấy rằng tay phải của mình sắp tàn
phế đến nơi.
Cả cánh tay phải đau nhức, không còn sức để cầm đũa.
Một cảm giác phẫn xông thẳng lên óc, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu, cô thề rằng nếu bây giờ có súng trong tay, cô sẽ bắn vài lỗ lớn trên trần nhà.
“Không học được thì tối nay không được phép về.”
Khi cô nghĩ đến âm thanh này, huyết áp liền tăng lên.
Quách Cao Minh, tên khốn kiếp!
Nếu cô ấy không tập Karate từ nhỏ, phụ nữ bình thường sẽ không thể sử dụng súng nhanh vậy được. Có cảm giác rằng anh muốn nhanh
chóng thành công, hoặc có thể anh đang chơi cô.
Huấn luyện viên bắn súng của câu lạc bộ cũng đặc biệt kết bạn zalo với cô, sau đó huấn luyện viên to lớn, mạnh mẽ này rất thân thiết nói với cô: “Đừng quên đến đúng giờ vào tuần tới.”
“Tại sao?” “Cô Bích Ngọc, cô đừng làm khó tôi.”
Vị huấn luyện viên to lớn nhìn cô bằng ánh mắt rất thuần khiết hồi lâu, rồi cô mềm lòng đồng ý.
Kiều Bích Ngọc đột nhiên phát hiện ra rằng Quách Cao Minh luôn giỏi bắt nạt cô.
Cô không quên rằng khi ở nhà họ Quách, anh đã cố tình nhờ hai người giúp việc sinh ra ở vùng núi nghèo khó đối phó với cô. Những người giúp việc nhìn cô với ánh mắt ngây thơ, rồi nói với giọng đáng thương: ‘Đừng làm khó tôi mà.” khiến cô nghĩ nếu cô không phối hợp với bọn họ cô sẽ bị sét đánh.
Nghĩ đến quá khứ, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679083/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.