Khi Giáng sinh đến gần, các cửa tiệm lớn đã giăng đèn kết hoa, tận dụng các đợt giảm giá trong dịp lễ để thu hút khách hàng.
“Kiều Bích Ngọc, cậu sẽ mua quà gì cho lễ Giáng sinh?”
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ, ánh nắng ngày đông không chói chang mà rất ấm áp, hai cô gái sánh bước bên nhau trên phố thương mại mua đồ, Châu Mỹ Duy vui vẻ bước nhanh.
Mà cô gái kia có chút lơ đãng, Kiều Bích Ngọc chậm một nhịp: “Cái gì?”
Châu Mỹ Duy nghĩ rằng hôm nay cô rất kỳ lạ.
Cô ấy nghi ngờ liếc nhìn cô: “Kiều Bích Ngọc, cậu nhắn tin với ai trên Zalo thế? Điện thoại của cậu cứ kêu liên tục.”
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Bích Ngọc thoáng hiện chút chột dạ: “Không có gì đâu,
không quan trọng bằng bạn bè.”
Cô vội vàng nhét điện thoại vào túi, kéo khóa, thông báo zalo cũng biến mất. Cô giả vờ nghiêm túc nhìn mấy cửa hàng xung quanh rồi tỳ tiện nói một chủ đề.
“Món gà tây trong lễ giáng sinh thực sự không ngon, còn không bằng ăn vịt quay và ngỗng.”
Châu Mỹ Duy buồn bực: “Mình không nói gà tây, mình chỉ nói là mấy ngày nay cậu hơi kỳ lạ.”
Ví dụ, sáng nay cô ấy gọi điện rủ cô đi mua sắm, nhưng cô ấy lại nghe thấy Kiều Bích Ngọc lảm nhảm trên điện thoại, hình như là cãi nhau
với ai đó, cô hét lên bảo mua một phần mỳ xào.
Kiều Bích Ngọc bị cô ấy nhìn chằm chằm nên có chút không tự nhiên, giả chết, nhanh chóng bắt đầu một chủ đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679084/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.