Kiều Bích Ngọc vào trong phòng, nhanh chóng kéo cửa kính ở ngoài ban công lại.
Bên ngoài mưa to gió lớn đập vào cửa, cả người cô đều ướt hết, lòng bàn tay có chiếc đỉnh bị rơi mất.
Bây giờ là chập tối, bên ngoài mưa rất to, kèm theo đó là những tia sấm chớp kinh hoàng cắt ngang bầu trời.
Ánh sáng trong phòng khiến cô an tâm hơn một chút, tay nắm cửa kính bị lỏng làm cô càng tin cái đinh vít này là tự nhiên mà rơi xuống.
Lại nhìn ra ban công nhỏ u ám, cô thuyết phục bản thân không được nghĩ lung tung, xoay người đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo nhưng trong lòng vẫn không an tâm.
Cô khóa cửa phòng ngủ, bật hết đèn lên, bên ngoài tiếng mưa tiếng sấm sét ầm ầm, càng làm lộ rõ sự lạnh lẽo và yên tĩnh trong căn phòng lúc này, thậm chí đến tiếng thở mạnh của cô
cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Kiểu Bích Ngọc cởi bỏ bộ quần áo đã ướt sũng trên người, lấy khăn lau vết nước trên mặt và tóc, đưa tay lấy bộ quần áo sạch trên giường. Vừa cúi đầu xuống, cô liền nhìn thấy vết mổ trên bụng mình.
Cô chăm chú quan sát, ngón tay mát lạnh khẽ chạm vào, không còn nhìn rõ vết sẹo nữa, không biết Đường Tuấn Nghĩa đã cho cô bôi thuốc gì, ngay cả vết rạn da cũng không còn.
Giống như hồi ức ban đầu khi cô mang thai gả vào nhà họ Quách chỉ là một giấc mơ, mọi dấu vết đều biến mất.
Ngay cả Quách Cao Minh cũng biến mất khỏi thế giới của cô.
Tiếng chuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679057/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.