Nghe nói, nếu như sống ở trên một tầng quá cao, con người sẽ dần dần cảm thấy cô đơn lạc lõng, từ đó mà sinh ra cảm giác lo âu.
Kiểu Bích Ngọc sống ở tầng bốn, cũng không tính là cao tầng. Lúc này, cô đang đứng ở trước ban công nhỏ, nhìn mặt trời dần dần mọc lên ở phía Đông nhưng lại không hề cảm nhận được sức sống của bình minh, ngược lại còn cảm
thấy vô cùng mệt mỏi.
Chắc là do hôm qua mệt cả đêm nên mãi không thể vực dậy tỉnh thần được.
Đầu cô rất nặng nề, không biết có phải do ngủ nhiều quá hay không.
Hôm qua gặp mấy người Giang Mỹ Linh giục cô kí đơn ly hôn, tuy sắc mặt cô không hề thay đổi, nhưng thực ra trong lòng lại rất để tâm.
Cô cầm lọ thuốc an thần trên tay, đang định mở nắp thì bỗng nhiên dừng lại. Cái này là ai dán vậy?
Trên lọ thuốc có dán một mẩu giấy trắng, trên đó có in dòng chữ “Sau khi ăn mới được uống thuốc.”
Cô nhớ lần trước lúc uống thuốc ở phòng của Châu Mỹ Duy không hề có dòng chữ này.
Kiều Bích Ngọc cũng không nghĩ nhiều, dòng chữ này có tác dụng nhắc nhở tâm lý. Cô bèn đặt lọ thuốc trên bàn, đi vào phòng ngủ, lấy một chiếc áo khoác dạ dài khoác lên người, chải chuốt lại một chút rồi đi xuống tầng ăn sáng.
Vừa khóa cửa, cô phát hiện ra ở bên trái cửa ra vào có một chiếc máy bay đồ chơi màu trắng nằm ở đó, kích thước to bằng một chiếc ghế đẩu, có lẽ đã rơi vào đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679056/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.