Hôm nay, Kiều Bích Ngọc thức dậy rất sớm, nhanh chóng đi tắm rửa, thay quần áo, đến cả bữa sáng cũng không ăn liền vội vàng bắt taxi đi
đến nơi mà cô không muốn đến. “An Lỗi, Chủ nhiệm An, ông có đó không?” Hiển nhiên là cô đã đến quá sớm, trời mới chỉ tờ mờ sáng, phần lớn các bác sĩ trong bệnh viện còn chưa đi làm.
Y tá trong phòng cấp cứu đưa mắt nhìn một cái, thấy trên người cô không có vết thương nào rõ ràng, giọng điệu liền không được nhiệt tình cho lắm, xua đuổi cô: “Nếu cô muốn đến khám bệnh thì mời qua bên tay phải lấy số rồi xếp hàng chờ, bên cấp cứu chúng tôi không được chỉ định bác sĩ khám bệnh.”
“Tôi có việc gấp cần tìm An Lỗi.”
Y tá thấy cô vô lý vô cớ liền lạnh giọng đuổi đi.
“Bệnh nhân nào cũng nói có việc gấp tìm bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng là người, bọn họ cũng cần ăn cần ngủ, nếu không lấy đâu ra tỉnh thần xem bệnh cho mấy người.”
Thấy Kiều Bích Ngọc vẫn ngoan cố không chịu đi, cô y tá phải trực đêm tính khí càng thêm nóng nảy, sắc mặt tối sầm lại: “Chủ nhiệm An không làm ở khoa cấp cứu, cô có việc thì để đến tám giờ đến khoa tổng hợp…
Ở bệnh viện, An Lỗi cũng được coi là bác sĩ có tiếng, đối với bác sĩ đầu ngành được mời về từ nước ngoài đảm nhận công việc thì không thể mỗi ngày đều ngồi làm như cỗ máy thời gian ở trong cái phòng cấp cứu này được.
Kiều Bích Ngọc sững người, lập tức phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679055/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.