Đã gần đến tám giờ tối, đám người Châu Mỹ Duy vẫn chưa tìm thấy người, trong lòng bọn họ
vô cùng nôn nóng.
“Cháu nói xem con bé có thể chạy đi đâu chứ?” Vẻ mặt Cung Nhã Yến đầy lo lắng nhìn sắc trời dần tối, bàn tay bà ấy nắm chặt di động, đã gọi điện cho Kiều Bích Ngọc không biết bao nhiêu cuộc nhưng điện thoại vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.
Bà ấy và Châu Mỹ Duy đã tìm hai lần ở những nơi gần đó, rồi lại tìm các góc trong công viên nhưng đến bóng người cũng chẳng thấy đâu.
Cuối cùng hai người đành trở về chung cư, Đường Tuấn Nghĩa bảo Mạc Cảnh Sơn cử một vài người cường tráng đến đây giúp đỡ, dọa cho mẹ Chu thích bắt nạt kẻ yếu chạy mấy.
“Xin lỗi, đều là tại mẹ cháu quá đáng.” Vẻ
mặt Châu Mỹ Duy đầy xấu hổ, cô ấy thấp thỏm không yên ngồi trên ghế, bàn tay nắm chặt di động đầy lo âu.
Cung Nhã Yến cũng không hỏi đến chuyện của hai mẹ con cô ấy, đèn huỳnh quang trong phòng khách càng lúc càng sáng. Hai người ngồi trên ghế sô pha lo lắng không yên, bây giờ muốn đi tìm người cũng không biết phải đi đâu để tìm.
Cung Nhã Yến nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên vách tường, thở dài một hơi: “Con bé Bích Ngọc từ nhỏ đã vậy rồi, con bé không thích khóc lóc làm nũng như mấy cô bé khác, lại còn ghét bỏ mấy đứa con trai quá vô dụng. Nhưng con bé cũng không quá kiên cường, nếu gặp phải chuyện gì không vui đều sẽ trốn đi.” Trước nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679047/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.