Kiều Bích Ngọc không ngờ rằng người đầu tiên tìm được cô lại là anh.
Cô vẫn co người thành một cục rồi núp trong hang động hình chữ U dưới cầu thang trượt, khẽ ngẩng đầu lên. Bên ngoài ánh đèn đường mờ nhạt, bỗng nhiên có một bóng dáng đàn ông xuất hiện trong tầm mắt hơi mông lung hư ảo của cô... Quách Cao Minh.
Cô nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng đầy quen thuộc của anh, hốc mắt bỗng nhiên phiếm hồng, có hơi ướt át.
Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng lời nói đều nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ có thể im lặng nhìn chằm chằm anh giống như anh chỉ là một ảo ảnh, cô gọi anh thì anh sẽ biến mất ngay lập tức như trong mộng vậy.
“Cô còn muốn trốn trong đó bao lâu nữa?” Mà người đàn ông ở bên ngoài dường như đã không còn kiên nhẫn nữa, lên tiếng hỏi cô.
Thấy cô vẫn ngồi yên không lên tiếng, ánh mắt anh hơi nhíu lại, vẻ mặt không vui.
“Ra ngoài!” Vẫn là tiếng nói trầm thấp đầy
sức hút, lạnh băng, mạnh mẽ.
Nhưng mà cô vẫn không có hành động nào, cuối cùng Quách Cao Minh hơi sầm mặt xuống. Anh cong người xuống, duỗi tay ra, không chút dịu dàng nào giữ chặt tay của cô, dùng sức kéo
cô ra ngoài.
Kiều Bích Ngọc kinh ngạc, cô vẫn chưa lấy lại tỉnh thần mà lại bị túm như vậy, cả người nhào về phía trước, cái đầu của cô không vững nên
đập mạnh lên trên vách cầu trượt.
Có vẻ như anh không muốn chạm vào cô nhiều hơn một giây nào, sau khi kéo cô ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679048/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.