Hôm nay Kiều Bích Ngọc ở nhà một mình.
Cô ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt tự nhiên nhấm nháp nửa cốc sữa đậu nành. Lúc Châu Mỹ Duy vừa đóng cửa lại rời đi, cô lập tức đặt hết bữa sáng xuống, thật ra cô không ăn nổi, cô chỉ đang cố giả vờ mà thôi.
Trên mặt Kiều Bích Ngọc không có chút biểu cảm nào, cô nhanh chóng đứng dậy đi thẳng ra ban công nhỏ, nhấc một chiếc thang nhôm có thể kéo rút từ căn hộ vào trong phòng.
Đầu tiên cô dựa chiếc thang vào bức tường ở phía đông của phòng khách nhỏ, sau đó trèo lên, vươn tay rồi lấy ra một cái dụng cụ màu đen cỡ ngón tay cái từ một góc khuất trên trần nhà.
Sau đó lại tìm được ba dụng cụ điện tử giống hệt nhau ở ba góc còn lại của phòng khách nhỏ, đó là camera giám sát không dây.
Cô biết không chỉ phòng khách nhỏ mà phòng khách của cô, thậm chí ban công cũng
được lắp camera như vậy, trừ phòng tắm và nhà vệ sinh ra thì căn hộ này hầu như không có điểm mù.
Kiều Bích Ngọc cũng không đi tìm máy ảnh ở những nơi khác nữa, dù sao cô cũng cảm thấy không cần thiết.
Cô ném thẳng bốn cái dụng cụ điện tử nhỏ trong phòng khách này vào thùng rác, đặt thang nhôm trở lại ban công rồi tìm thấy một tấm bảng trắng 90*60 cm từ tủ đồ lặt vặt bên cạnh ban
công, bút và gậy lau bảng chuyên dụng.
Sau đó, cô ngồi trên ghế sô pha, đặt tấm bảng trắng lên chân, chống tay trái, cầm bút tô tô vẽ vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679043/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.