“Dì út, chuyện dì làm phẫu thuật là chuyện
lớn như thế, sao lại không nói cho cháu biết?”
Kiểu Bích Ngọc có chút oán trách, chẳng
qua càng nhiều hơn chính là giật mình.
Cung Nhã Yến giống như rất tin tưởng người
bác sĩ mới đến kia, anh ta là ai? Từ trước đến
nay, tính cách của dì út rất lạnh lùng xa cách,
không dễ dàng tin tưởng vào người ngoài.
“Lần trước chuyện cháu ly hôn, chẳng phải
cháu cũng không nói cho dì biết đấy à, mãi sau
này dì nhìn thấy trên TV mới biết được.” Người ở
đầu dây bên kia điện thoại lạnh nhạt phản bác
một câu.
“Cháu sợ dì tức giận, ảnh hưởng đến bệnh
tình của dì.”
Nhắc đến chuyện trước kia, Kiều Bích Ngọc
có chút chột dạ, ánh mắt vô thức nhìn thoáng
qua người đàn ông đang ngồi ở bên.
Vừa khéo Quách Cao Minh đang chăm chú nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Quách Cao Minh
nhướng mày, dùng ánh mắt để cảnh cáo cô, để
cho cô lập tức đem sự tình nói rõ.
Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn đến mức có xíu
không được tự nhiên, hơi nghiêng đầu né tránh.
Hỏng rồi… Còn có chuyện kết hôn cô chưa nói nữa.
Cô chần chờ, còn chưa đợi cô lên tiếng, đầu
dây bên kia điện thoại, Cung Nhã Yến mang theo
giọng điệu phức tạp, thở dài một tiếng: “Trải qua
nhiều năm như thế, vẫn là ánh mắt của ông
ngoại cháu tỉnh tường.”
Đột nhiên nghe dì út nhắc đến ông ngoại,
Kiều Bích Ngọc có chút không kịp phản ứng.
Giọng nói của Cung Nhã Yến trầm xuống,
mang theo chút bất đắc dĩ cùng bật cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678947/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.