“Cảm ơn anh.”
Kiều Bích Ngọc nhận lấy đồ mà anh ta đưa
đến, không tiếp tục nhìn thêm anh ta một lần
nào nữa, sau đó cô quay người, cùng người đàn
ông đứng bên cạnh sóng vai nhau rời đi.
Doãn Thành Trung cứng đờ đứng ngay tại
chỗ, nhìn bóng dáng hai người phía trước đi xa
dần, sắc mặt anh ta u ám, môi mím chặt, có mấy
lời muốn nói, thế nhưng cho dù anh ta có nói ra
cũng không thể nào cứu vãn được.
Trong lòng cảm thấy đắng chát.
“Quách Cao Minh, so với tôi, anh có thể hiểu
rõ cô ấy bao nhiêu đây” Tức giận, không cam
lòng, anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Trong chiếc hộp gỗ nhỏ này là gì thế?”
Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc ngồi vào
trong xe, lông mày của anh vẫn luôn nhíu chặt,
sắc mặt phức tạp nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe,
mà Kiều Bích Ngọc cũng không nói gì, hai người
đều rất yên tĩnh.
Xe lái về nhà họ Quách, tài xế cảm giác
được bầu không khí trong xe rất ngưng trọng,
anh ta nơm nớp lo sợ ngẩng đầu liếc thoáng qua
gương chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt của cậu chủ
nhà bọn họ âm trầm, mà người phụ nữ ngồi phía
sau lại cúi đầu, đuôi lông mày có vẻ kích động,
một mình xem thứ bên trong chiếc hộp gỗ nhỏ
kia, hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc âm
trầm của người đàn ông ở bên cạnh.
“Những thứ này là gì?”
Quách Cao Minh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn
thoáng qua mấy món đồ chơi nhỏ bên trong
chiếc hộp gỗ mà Kiều Bích Ngọc đang cầm, nhìn
không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678946/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.