Sáng sớm, một luồng sáng mặt trời chiếu vào trong gian phòng, Bạch Kiểu Thiên dùng tay ngăn cản vầng sáng chói mắt kia. Một ngày nghỉ ngơi làm tinh thần hắn tốt hơn rất nhiều, thân thể cũng không còn mệt mỏi. Ngước mắt nhìn hai thân thể một lớn một nhỏ bên cạnh, hắn thỏa mãn cười. Bọn họ là mảnh ghép giúp hắn có được một cuộc sống hoàn chỉnh nhất.
“Ông già, ông đã tỉnh rồi à?” Khoái Khoái mở mắt nhìn Bạch Kiểu Thiên, thật ra thì nhóc đã tỉnh từ lâu, khi nhóc mở mắt nhìn mình cha mẹ đang ở bên cạnh mình, nhóc nhất thời cảm thấy rất hạnh phúc, cuộc sống lúc trước, không có cha cũng không có gì gọi là tổn thất lớn lao, nhưng bây giờ khi nhóc có cha yêu thương mình, nhóc mới biết có cha có mẹ cùng yêu thương nhau mới gọi là một gia đình hoàn mỹ. Như vậy thì mẹ nhóc mới có thể càng vui vẻ hơn.
“Ừ, có nơi nào không khỏe hay không?” Bạch Kiểu Thiên dịu dàng, chăm chú nhìn con trai mình, trong mắt mang theo một sự quan tâm nồng đậm.
“Không có nơi nào không ổn, tinh thần tôi hiện tại cảm thấy rất tốt, toàn thân giống như có một loại sức mạnh không thể dùng hết.” Nói ra kỳ quái, nhóc cảm thấy trong cơ thể mình có một loại sức mạnh, làm cho tứ chi cùng toàn thân nhóc thoải mái không dứt, trước kia cho dù có loại cảm giác này, thì nó cũng chỉ là một chút cảm giác, nhưng bây giờ, nhóc thế nhưng cảm thấy rất rõ ràng, giống như vừa có người đưa vào trong cơ thể nhóc rất nhiều linh lực vậy.
“Không có là tốt rồi, thân thể con hiện tại hấp thu rất nhiều linh lực của cha cùng chú Phong, cho nên con sẽ cảm thấy mình dường như có một luồng sức mạnh không thể dùng hết.” Bạch Kiểu Thiên cười nhìn con trai. 7 Đối với tên nhóc này hắn vô cùng hài lòng, nhóc không những tự chăm sóc mình rất tốt, mà chăm sóc mẹ càng thêm tốt, đầu óc thông minh, gặp chuyện còn có thể tự ứng phó, ở bất kì phương diện nào, nhóc đều đáng giá để hắn kiêu ngạo.
“Phong, là ông chú trước đây đã từng giúp tôi sao?” Khoái Khoái nghi hoặc cha mình.
“Ừm, chính là chú ấy?” Hắn cũng không cần giấu giếm, dù con trai hắn không nói hắn cũng sẽ nói.
“Chú ấy không phải là tình địch của ông sao, sao chú ấy lại cứu tôi?” Lần trước có lẽ là do ông ta không biết mẹ nhóc là ai, nhưng lần này ông ấy nhất định biết, nếu không có nhóc, ông ta không phải càng dễ dàng có được mẹ à. Trừ phi…. 9..
Bạch Kiểu Thiên nhún nhún vai, điều này đại khái hắn có thể đoán được, nhưng không cần thiết phải nói rõ cùng nhóc.
“Mẹ sao lại còn ngủ, hai chúng ta đã dậy từ lâu, mẹ sao còn chưa tỉnh?” Nhóc hiện tại chỉ muốn ôm mẹ một cái rõ kiêu, trải qua sinh ly tử biệt, lòng nhóc giờ đây chỉ có mẹ, nhóc lập tức nhắm mắt lại, nhớ rõ cái phút chốc kia, nhóc sợ cỡ nào, bất lực cỡ nào, không cam tâm cỡ nào. Mặc dù nhóc đã dùng sức lực cuối cùng, che lại yếu huyệt của mình, nhưng nhóc cũng không dám chắc được mình có bao nhiêu phần sống. Lòng nhóc vẫn luôn có một ý niệm, nhóc không thể cứ buông xuôi như vậy, nhóc không thể vì bất cứ điều gì mà rời đi mẹ, mẹ mơ hồ như thế, nếu không có nhóc, mẹ sống thế nào, nhóc biết mình vẫn luôn là cột trụ tinh thần của mẹ, nếu nhóc gặp phải chuyện không may, đoán chừng mẹ cũng không thể nào sống, nhóc không muốn mẹ thương tâm, nhóc chỉ muốn mẹ vĩnh viễn vui vẻ.
Bạch Kiểu Thiên vẫn như cũ, thâm tình nhìn Mạn Mạn còn đang đắm chìm trong giấc ngủ say.
“Để ẹ ngủ nhiều hơn đi, con đã dọa sợ đủ mẹ rồi, đói bụng không, ba đi làm cơm sáng cho, sau đó con hãy nói cho ba biết chuyện xảy ra vào ngày hôm qua.” Vừa nói hắn vừa rời khỏi giường.
“Tôi làm cùng ông, mẹ thích ăn món chúng ta làm.” Nhóc nghĩ nên vì mẹ làm chút chuyện.
Bạch Kiểu Thiên nhìn con trai, sao hắn không biết nhóc đang suy nghĩ gì chứ.”Được, nhưng con chỉ có thể ngồi nhìn, thân thể con giờ con rất suy yếu, cần nghỉ ngơi.”
“Dạ.” Nhóc cũng không muốn cãi cọ cùng ba. Khoái Khoái nhanh chóng xuống giường, giúp Mạn Mạn đắp kín mền.
Mạn Mạn bị một mùi thức ăn hấp dẫn làm cho tỉnh lại. Không súc miệng mà đi thẳng vào phòng ăn, nơi phát ra mùi thịt gà cùng bánh ngô.
“Mẹ đã tỉnh rồi?” Khoái Khoái vui vẻ, xông tới bên mẹ.
“Bảo bối, con không sao chứ?” Thường Mạn Mạn thấy Khoái Khoái, cô lập tức ôm con vào ngực mình, không ngừng hôn lên mặt nhóc, nước mắt cũng tí tách rơi không ngừng.
Khoái Khoái lau đi giọt lệ trên mặt mẹ, có chút đau lòng, nhìn mẹ có chút tiều tụy, nhóc có thể cảm nhận được bị thương mà nhóc chịu đêm hôm đó mẹ cũng không ít hơn gì.
“Mẹ, con không sao, con rất khỏe, đừng khóc, khóc nhiều sẽ không đẹp.”
“Mẹ không cần xinh đẹp, mẹ chỉ cần bảo bối nhà mẹ thật khỏe là được.” Xinh đẹp so với con trai ư, con trai cô tất nhiên quan trọng hơn nhiều.
Lòng Khoái Khoái ấm áp, có cô gái nào không thích mình xinh đẹp chứ, nhưng mẹ nhóc là ngoại lệ, ở trong mắt mẹ, nhóc vẫn luôn quan trọng nhất, điểm này nhóc rất tin, hoàn toàn không nghi ngờ.
“Mẹ, con thật sự không sao, mẹ hãy yên tâm đi, nhanh đi súc miệng, rồi ra ăn cơm, có món thịt kho tàu mẹ thích đấy.”
“A thịt kho tàu.” Mạn Mạn nhìn món thịt kho tàu đang bốc khói trên bàn, nước miếng lập tức muốn chảy xuống.
Bạch Kiểu Thiên cùng Khoái Khoái buồn cười nhìn bộ dáng tham ăn của cô, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng rằng cô bị bọn họ ngược đãi đấy.
“Đi hay không đi, không đi con liền ăn hết đấy nhé.”Khoái Khoái đe dọa.
“A không cần, con chờ mẹ chút xíu, lập tức xong ngay.” Nói xong, cô vọt nhanh vào phòng vệ sinh. Khoái Khoái nháy mắt mấy cái về phía Bạch Kiểu Thiên, ý nói nhóc vẫn thông minh nhất. Bạch Kiểu Thiên chỉ lắc lắc đầu một cái, không nói gì.
“Không cho phép ăn vụng đấy.” Mạn Mạn đột nhiên đưa đầu ra ngoài cảnh cáo.
Khoái Khoái cùng Bạch Kiểu Thiên nhìn nhau, im lặng làm chuyện của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]