“Ừ ” Thời điểm Tần Phong đang chuẩn bị thả cái đuôi ra, Bạch Kiểu Thiên nắm ngực, rên lên một tiếng.
“Sao vậy Thiên, anh không khỏe ở đâu ư?” Hiện tại Thường Mạn Mạn nào còn bất chấp nhìn cái đuôi, cô nóng vội hỏi, nhìn Bạch Kiểu Thiên ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, cô hốt hoảng cùng đau lòng, mới vừa rồi anh ấy không phải còn rất khỏe sao, thế nào lại đột nhiên như vậy.
“Mạn Mạn, chúng ta nhanh về nhà, Khoái Khoái nhất định gặp phải nguy hiểm rồi.” Cảm giác đau đớn ngắn ngủi đi qua, sắc mặt hắn khá hơn rất nhiều, hắn hiện tại một lòng quan tâm con trai mình, kể từ khi biết được con trai thiếu chút nữa gặp nạn, hắn liền yểm một chút pháp thuật lên người nhóc, hơn nữa bọn họ huyết mạch tương thông, cho nên khi gặp phải nguy hiểm, họ liền cảm nhận được.
“A cái gì, Khoái Khoái gặp nguy hiểm?” Thường Mạn Mạn vừa nghe xong, chân mềm nhũn, nhóc là nguồn sống của cô. Bạch Kiểu Thiên lanh tay lẹ mắt đỡ cô.
“Bảo bối đừng lo lắng, con sẽ không sao, chúng ta nhanh trở về thôi.”
“Được.” Vừa nói xong, cô liền lôi kéo hắn đi ra ngoài. Đợi bọn hắn đi ra khỏi đây, mọi người trong đại sảnh liền trở về bình thường, hệt như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Phong nhìn bọn họ bóng lưng rời đi, khóe miệng giương lên thành một nụ cười khổ, hắn thế nào quên giữa bọn họ còn có một đứa con, đấy là xương thịt – thân tình dù thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-con-tranh-sung-me-cha-khong-phai-nguoi/775967/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.