Một tháng sau.
Trước cửa bệnh viện, Thường Mạn Mạn cầm trong tay tờ giấy xét nghiệm, đứng ngây ngốc.
Cô mang thai, cô mang thai, nhưng vì sao cô không có một chút ấn tượng về người đã cùng cô XXOO, chẳng lẽ cô không cần tiểu nòng nọc, cũng có thể có Tiểu Bảo Bảo, hoặc là cô bị người ngoài hành tinh bắt đi mà chính cô cũng không biết. Oh, trời ạ, người nào có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không.
Cô hồn bay phách lạc, về đến nhà. Nhìn thật kĩ ngôi nhà vắng lạnh, kể từ khi cha mẹ cô bị tai nạn máy bay tới nay cô vẫn sống một mình, cô không có người thân. May mắn là cha mẹ có để lại cho cô một chút tiền, cộng thêm phí bồi thường từ hãng hàng không, cho dù không đi làm, cô cũng sẽ không chết đói.
Mệt mỏi nằm ở trên giường lớn, cô thật sự không biết đã có chuyện gì xảy ra. a Nhẹ tay vuốt ve bụng của mình, cô cảm thấy thật kỳ quái khi trong bụng của mình lại có một sinh mệnh nhỏ. Có lẽ là trời cao thấy cô cô đơn, cho nên đưa một bảo bảo cho cô chăng.
Kỳ dị, cô cảm giác khi tay cô sờ vào bụng, sinh mệnh nhỏ bên trong bỗng dưng nhúc nhích.
Tôi muốn có một ngôi nhà, một hồi chuông điện thoại vang lên.
“Alo ” giọng cô không chút sức lực.
“Mạn Mạn, cậu làm sao vậy?” Bạn tốt kiêm đồng đảng Triệu Linh Linh lo lắng hỏi, họ là bạn từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-con-tranh-sung-me-cha-khong-phai-nguoi/775909/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.