Giọng đọc diễn văn của Thẩm Oánh trở nên hùng hồn hơn giọng thường ngày của cô, không mang theo sự non nớt của cô gái nhỏ, mà nghe rất chững chạc.
Từ Dân Thành nhìn cô từ xa, không gặp nhau mấy tháng, dường như cô đã trưởng thành hơn rồi.
Không chỉ trưởng thành hơn, mà người bên cạnh cũng thay đổi.
Thẩm Oánh đọc xong bài diễn văn thì đi xuống. Cô cùng Thiệu Ứng Hi và một vài tình nguyện viên trẻ khác đi đến trước những bệnh nhân AIDS ôm từng người một.
Từ Dân Thành và đồng bạn đừng ở chỗ gần nhất nên một vài người trong số họ đã nhanh chóng nhận ra Thẩm Oánh.
Có người đẩy Từ Dân Thành một cái, “Dân Thành, cậu nhìn thử xem, kia có phải là phóng viên từng đến huyện chúng ta phỏng vấn không? Tôi nhớ cậu có quan hệ rất tốt với cô ấy.”
Từ Dân Thành nói: “Ừ.”
——
Thẩm Oánh không ngờ sẽ nhìn thấy Từ Dân Thành ở đây.
Không, chính xác mà nói là cô chưa bao giờ cho rằng mình vẫn có thể gặp được Từ Dân Thành.
Lúc trước cô rời đi, ngay cả cơ hội để nói lời tạm biệt anh cũng không cho cô.
Thẩm Oánh luôn cảm thấy Từ Dân Thành hẳn là không muốn gặp lại cô.
Giống như anh từng nói, chỉ là người qua đường, nháy mắt là quên ngay.
Thẩm Oánh đến trước mặt Từ Dân Thành cười mỉm với anh, giống như là cười với người xa lạ.
Nụ cười rất máy móc, Từ Dân Thành đã từng nhìn thấy cô cười, nó không giả tạo như thế.
Thẩm Oánh nhẹ nhàng ôm Từ Dân Thành, cái ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/1737223/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.