Thẩm Oánh nói: “Em đang rất tỉnh táo, em biết mình đang làm cái gì.”
Từ Dân Thành kìm nén cảm xúc, nói với cô: “Em điên rồi, đừng lôi kéo anh và em lại cùng nhau.”
Thẩm Oánh ôm anh, vùi đầu vào ngực anh, vừa nức nở vừa oán trách.
“Là anh khiến em thích anh, em cũng không muốn thích anh.”
Từ Dân Thành nói: “Vậy thì từ nay đừng thích anh nữa, vì em nghe lời anh như thế mà.”
Thẩm Oánh hỏi anh: “Anh thích một người, có thể nói quên là quên được sao?”
Từ Dân Thành nói: “Không biết, anh chưa từng thích ai.”
Thẩm Oánh nói: “Không thể nào.”
Ngừng một chút, cô ngẩng đầu lên, “Nếu không thì anh ở lại đây đi, đừng quay về huyện S nữa.”
Từ Dân Thành cười: “Em về đi, muộn rồi.”
Thẩm Oánh nói: “Anh đồng ý với em đi.”
Từ Dân Thành nói: “Về nhà rồi nằm xuống mơ đi.”
Chỉ một câu nói đã làm nước mắt Thẩm Oánh tuôn rơi.
Thẩm Oánh ôm Từ Dân Thành không buông.
“Em sẽ thuê phòng cho anh, trị bệnh cho anh. Anh ở lại đây đi, cầu xin anh đó.” Thẩm Oánh nói.
Từ Dân Thành cầm tay Thẩm Oánh để cô buông anh ra.
Sau đó, anh xoay người.
“Anh đi đây, nếu em không vào trong thì cứ đứng một mình ngoài này.”
Từ Dân Thành đi rất nhanh, Thẩm Oánh cũng biết mình sẽ không thể đuổi kịp anh.
Cô đứng dựa vào tường nhớ lại những gì mình vừa nói, cũng cảm thấy mình rất điên cuồng.
Giống như là điên rồi.
Tại sao cô có thể nói Từ Dân Thành ở lại nơi này chứ?
Lúc Thẩm Oánh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/1737224/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.