Chương trước
Chương sau
Thẩm Oánh cũng tự hỏi câu này một lần.
Cũng đúng, Thiệu Ứng Hi nhỏ hơn Từ Dân Thành, nhưng điều kiện lại tốt hơn anh, tương lai cũng sáng lạn. Cô như bị ma quỷ ám ảnh, không biết tại sao lúc nào cũng nghĩ đến Từ Dân Thành.
Theo lý thuyết, ở bên cạnh mình có một người ưu tú thì hẳn là sẽ không nhớ đến anh nữa phải không?
Cảm giác này vẫn rất bí ẩn.
Thẩm Oánh suy nghĩ một chút rồi nói với Thiệu Ứng Hi: “Tớ không thích người đẹp trai.”
Thiếu chút nữa Thiệu Ứng Hi đã phun hết ra ngoài.
Một lý do chính đáng đến mức anh không thể nào phản bác được.
Anh cũng không thể phủ nhận mình đẹp trai đúng không?
Thế là Thiệu Ứng Hi đổi chủ đề, “Cậu học cấp Ba ở đâu?”
Thẩm Oánh nói: “Trường Trung học Số 5.”
Thiệu Ứng Hi cười: “Này, tớ đã từng nói về Trường Trung học Số 5.”
Thẩm Oánh hỏi anh: “Cậu nói ở đâu?”
Thiệu Ứng Hi chỉ vào chỗ ngồi rồi nói:”Không có nói chỗ này.”
Thẩm Oánh: “…Nhàm chán, tớ ngủ đây.”
Nói thêm nữa cũng không có gì vui, mặc kệ có nói thế nào thì Thiệu Ứng Hi vẫn sẽ đưa câu chuyện trở về chủ đề lúc đầu.
**
Lúc sắp đến nơi, Thẩm Oánh bị Thiệu Ứng Hi đánh thức.
Cô dụi mắt rồi nhìn thoáng qua cửa sổ.
Đã đến nơi.
Nơi này phát triển hơn huyện S rất nhiều, đường xá rộng rãi, ven đường có rất nhiều cửa hàng, trông không khác gì thành phố.
Thẩm Oánh cảm thán: “Ở đây còn khá tốt.”
Thiệu Ứng Hi cho biết: “Năm nay, có tổng cộng hai mươi học sinh thi đậu Đại học T và Đại học P. Nơi này đã chiếm hết mười ba chỗ, không dùng tiền mới là lạ.”
Thẩm Oánh bĩu môi, cũng đúng ha… Ở chỗ này, mức nâng đỡ xác thật là lớn hơn một chút.
Trước khi đến đây họ đã đặt khách sạn trước nên quá trình nhận phòng diễn ra rất suôn sẻ.
Trong số những người đến đây chỉ có Thẩm Oánh là con gái, những người khác đều ở phòng giường đôi, chỉ có cô được ngủ ở phòng có giường lớn.
Thiệu Ứng Hi xách hành lý lên phòng cho Thẩm Oánh, lúc nhìn thấy giường lớn thì liền nói: “Cậu thật hạnh phúc.”
Thẩm Oánh vô thức hỏi: “Hả?”
Thiệu Ứng Hi nói: “Tớ rất muốn ngủ chung phòng với cậu.”
Thẩm Oánh: “…”
Một hồi lâu không nghe Thẩm Oánh lên tiếng, Thiệu Ứng Hi cho rằng cô đang tức giận.
“Tớ đùa thôi, haha. Cậu nghỉ ngơi đi, buổi chiều chúng ta sẽ ra ngoài giao lưu với bọn họ.”
Thẩm Oánh gật đầu: “Ừ, chiều chúng ta đi.”
Đây là chuyên đề thứ hai Thẩm Oánh thực hiện, nhờ có kinh nghiệm của lần đầu tiên nên hiển nhiên lần này cô cũng không quá lo lắng.
Trước kia ở huyện S, cô chỉ vì cái trước mắt, thậm chí còn hỏi những vấn đề bén nhọn mà không tạo mối quan hệ tốt với bọn họ trước.
Cũng khó trách tại sao lúc đó Từ Dân Thành lại nói với cô như vậy.
Bây giờ Thẩm Oánh nhớ lại, cũng cảm thấy lúc ấy cô đã gắng gượng quá nhiều.
Thẩm Oánh lấy máy tính trong vali ra, cắm cáp mạng vào rồi lên các diễn đàn xã hội lớn tìm kiếm một số thông tin về ngôi trường này.
Tất nhiên tỷ lệ lên lớp là không có gì để nói, điều này không thể làm giả được; Nhưng được nhận vào Đại học không có nghĩa là sẽ sống một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.
Thẩm Oánh xem được một bài đăng trên diễn đàn với tiêu đề [Học sinh trung học xx lên đại học bị phát hiện mắc bệnh tâm thần]
Nội dung đại khái là vì học quá nhiều dẫn đến tinh thần thất thường nên cơ bản không có cách nào để học đại học.
Cuối cùng, gia đình chỉ có thể cho cậu ấy nghỉ học.
Phần lớn những người bình luận bên dưới đều mỉa mai, cũng có một số ít tỏ ra đồng tình.
Thẩm Oánh nhìn bài viết này thì đột nhiên nhớ đến lời Từ Dân Thành đã nói.
Sai là ở thế giới này.
Cô thực sự cho rằng câu nói này của anh rất có đạo lý.
**
Từ Dân Thành cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc vừa mở mắt ra trong phòng tối đen như mực.
Anh đưa tay lên sờ trán mình một chút – đã hạ sốt rồi.
Dường như lần nào cũng vậy, anh đã sẵn sàng chết đi thì ông trời lại để cho anh sống.
Loại quy luật thay đổi thất thường này thật sự không bằng chết một luôn một lần, cũng xem như xong hết mọi chuyện.
Từ Dân Thành ngồi dậy, trên tay vẫn cầm ảnh chụp của Thẩm Oánh.
Anh nhìn xuống, trong ảnh cô vẫn cười rực rỡ như vậy.
Anh rất nhớ cô.
Từ Dân Thành là một người đàn ông phương Bắc điển hình, ngày thường tuyệt đối sẽ không làm ra vẻ như vậy.
Trước đây anh đã từng nói: Tôi không biết cảm giác ở một mình là như thế nào.
Nhưng bây giờ anh đã biết.
Nghĩ đến một người, anh chỉ muốn một ngày hai mươi bốn giờ đều mở mắt nhìn cô.
Xem như anh sắp chết, cũng đều dựa vào cách nhớ về cô để tiếp tục sống sót.
Từ Dân Thành xuống giường, tuỳ tiện làm một món gì đó để ăn.
Nếu đã sống sót thì phải có thái độ và cách sống tốt.
**
Bởi vì hôm nay không quay nên chỉ có Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi ra trận.
Hai người mặc đồ mang chút phong cách thể thao, hoàn toàn trông giống học sinh cấp Ba.
Tuy nhiên, bảo vệ đã ngăn hai người lại.
“Hai người làm gì vậy! Đừng có quanh quẩn ở đây!” Bảo vệ chỉ vào Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi rồi hét to.
Thiệu Ứng Hi bóp tay Thẩm Oánh một cái ra hiệu cho cô đừng hoảng sợ.
“Tôi đến thăm em trai, đưa cho nó chút đồ ăn!” Thiệu Ứng Hi nói: “Trước kia chỉ cần ghi tên là có thể vào, bây giờ đã đổi chính sách rồi sao?”
Vì để làm quen với bảo vệ, Thiệu Ứng Hi nói bằng giọng địa phương.
Bảo vệ đánh giá anh một chút rồi nói: “À! Vậy đến ghi tên đi, hai người đều vào luôn hay sao?”
Thiệu Ứng Hi gật đầu: “Vâng, vâng.”
Bảo vệ nói: “À, thế thì nhanh đi ra nhé, để không ảnh hưởng đến việc dạy học của trường.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Thiệu Ứng Hi kéo Thẩm Oánh đi ghi tên rồi sau đó đi vào sân trường.
Thẩm Oánh khen Thiệu Ứng Hi: “Cậu thật thông minh!”
Thiệu Ứng Hi sờ mũi, “Giờ cậu mới phát hiện à? Tớ đây vẫn luôn thông minh như vậy.”

Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi vẫn cùng nhau đào sâu vào để phỏng vấn.
Qua một tuần bọn họ đã ăn ý không ít.
Những người cùng tổ thấy Thiệu Ứng Hi có ý với Thẩm Oánh nên luôn cố ý gán ghép hai người họ với nhau.
Chuyên đề lần này kết thúc thuận lợi.
Một tuần sau, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi trở về thành phố.
Trở về thành phố, Thẩm Oánh lại bắt đầu bận rộn với hoạt động công ích, chỉ còn vài ngày nữa là tới.
Lãnh đạo để cô lên sân khấu đọc diễn văn, Thẩm Oánh đã từ chối rất nhiều lần nhưng lãnh đạo vẫn không chịu tha cho.
Vì để rút ngắn khoảng cách với Thẩm Oánh, Thiệu Ứng Hi cũng tham gia hoạt động này.
Trước khi hoạt động diễn ra một ngày, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi kiểm tra thông tin tình nguyện viên hết một lần rồi sau đó kéo biểu ngữ lên.
Thiệu Ứng Hi nói: “Chúng ta đứng trước biểu ngữ chụp một tấm đi, tớ muốn đăng lên Weibo.”
Thẩm Oánh đi tới đứng cùng anh, hai người cùng chụp một tấm ảnh chung.
Thiệu Ứng Hi nhanh chóng đăng lên Weibo rồi gắn thẻ Thẩm Oánh vào.
Thẩm Oánh chia sẻ lại bài đăng Weibo đó kèm theo dòng trạng thái: Ngày mai sẽ bắt đầu hoạt động, mong mọi người sẽ tham gia nhiều hơn ~
Tuy nhiên toàn bộ sự chú ý của mọi người đã bị tấm ảnh kia thu hút.
Lúc Thẩm Oánh chia sẻ lại bài viết, cô biết chắc nó sẽ như thế này, nhờ kinh nghiệm lần trước cô đã rút ra được bài học.
Nhưng mà, nghe nói kiểu tạo nhiệt độ thế này sẽ thu hút được nhiều người tham gia hơn.
Hoạt động công ích này được chia thành nhiều phần: có phần sẽ ôm bệnh nhân AIDS, có phần sẽ cùng đón Tết Trung Thu với họ, và có phần chỉ đơn giản làm tuyên truyền.
**
Trước hoạt động công ích một ngày, Từ Dân Thành cũng mấy người ở trạm phòng dịch đi xe buýt đến thành phố.
Lần này bọn họ đều đăng ký.
Là lấy thân phận người bệnh đăng ký.
Trước đó có người ở trạm phòng dịch đã đề cập đến hoạt động này, nhưng Từ Dân Thành không hề nghĩ mình sẽ tham gia.
Nếu không phải anh thấy trên Weibo Thẩm Oánh là người đại diện cho hoạt động công ích này thì chắc hẳn anh đã không tham gia.
Từ Dân Thành cùng nhóm người nhanh chóng tìm được khách sạn để ở. Giá phòng 120 nhân dân tệ một đêm ở đây mà nói đối với họ đã được xem là xa xỉ.
Sau khi nhận phòng, Từ Dân Thành đi ra ngoài một mình, tìm một quán net để lên mạng.
Anh không có việc gì để lên mạng nhiều, chủ yếu là để xem hoạt động của Thẩm Oánh.
Anh theo thói quen mở Weibo của Thẩm Oánh lên, cái đầu tiên hiện ra là bức ảnh cô chụp chung với Thiệu Ứng Hi.
Từ Dân Thành ấn mở thì nhìn thấy hai người họ thân mật đứng cùng nhau, mặc quần áo giống nhau, trên môi mang theo một nụ cười rạng rỡ.
Từ Dân Thành nhấp vào Weibo của Thiệu Ứng Hi, phát hiện trong Weibo của cậu ta có rất nhiều ảnh chụp của Thẩm Oánh.
Giống như là thừa dịp cô không chú ý rồi chụp vậy.
Có một tấm ảnh tựa như là ở khách sạn.
Mà cô…lại đang ngủ.
Bức ảnh kia, Thiệu Ứng Hi ghi với dòng trạng thái: Có một con lợn ngủ đến giờ vẫn chưa dậy, tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi đợi cô ấy.
Một nam một nữ, ở cùng một phòng, chuyện gì xảy ra thì không cần nói cũng biết.
Từ Dân Thành thoát khỏi Weibo của Thiệu Ứng Hi, sau đó vào phần bình luận của Thẩm Oánh đọc các bình luận tự ngược bản thân.
Thẩm Oánh đã chia sẻ lại bài Weibo của Thiệu Ứng Hi ——
“Mặt anh rể đẹp trai quá! Nhất định đời trước chị gái đã cứu vớt hệ ngân hà rồi! Hãy đăng thêm ảnh chung đi!”
“Buông anh rể đó ra, để tôi tới!!”
“Tôi quyết định sẽ đi hoạt động này, nhan sắc của anh rể quá cao, không thể kháng cự được ~”
“Kết hôn đi, kết hôn đi!”
Từ Dân Thành nhìn bình luận rồi đột nhiên bắt đầu ho dữ dội, không thể ngừng được.
Sau khi hết ho, cả ngực đều đau.
Từ Dân Thành tắt máy tính rồi đi ra khỏi quán net, trở về khách sạn.
**
Ngày hôm sau, hoạt động chính thức được bắt đầu, Từ Dân Thành và những người đồng bạn mặc đồng phục rồi ra ngoài.
Lúc bọn họ đăng ký đã nói trước tình huống nên nhân viên đã dẫn họ đến khu vực đặc biệt.
Hoạt động công ích ở ngoài đường chỉ vừa mới bắt đầu mà những người thích náo nhiệt đã bắt đầu vây xem.
Các tình nguyện viên phụ trách tuyên truyền đã tận dụng thời gian trống này, kiên nhẫn nói cho họ nghe về những vấn đề liên quan đến bệnh AIDS, đồng thời kêu gọi bọn họ không nên phân biệt đối xử với bệnh nhân AIDS.
Một vài phút sau, Thẩm Oánh đã đi lên sân khấu.
Hôm nay, cô mặc đồng phục tình nguyện viên, mang thẻ công tác trước ngực, kết hợp với quần jean và tóc được buộc gọn hết lên.
Giống như một học sinh chưa ra trường.
“Cảm ơn tất cả các tình nguyện viên đã đến tham gia hoạt động, mọi người vất vả rồi.”
Đây là câu đầu tiên cô nói sau khi bước lên sân khấu.
Sau đó mọi ánh mắt ở đây đều hướng về cô.
Nhiều người đến đây là nhờ vào theo dõi Weibo của cô, nhưng Thẩm Oánh vẫn đơn giản giới thiệu bản thân rồi sau đó bắt đầu phát biểu.
Lời diễn văn do lãnh đạo đưa ra, là loại văn bản mang đầy tính nghiêm túc.
Hoạt động công ích cũng cần phải mang tính chính thức.
Thẩm Oánh đọc xong, cô đặt tài liệu sang một bên.
“Có những người bạn từ nơi khác đến đây, vất vả mọi người rồi. Tôi ở đây thay mặt đài gửi lời cảm ơn đến mọi người.”
Thẩm Oánh cúi đầu, sau khi đứng thẳng người cô lại nói thêm: “Hy vọng thông qua hoạt động này có thể xóa bỏ sự kỳ thị của mọi người đối với bệnh AIDS. Cũng giống như quảng cáo đó, hãy dang rộng hai tay ôm lấy bọn họ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.