Sáu bệnh nhân Từ Dân Thành chăm sóc, đến nay đều đã qua đời.
Anh vẫn như thường lệ, cùng vài người khiêng thi thể đến lò hoả táng rồi sau đó lại trở về.
Sáu người, trong vòng chưa đầy một năm, đều đã ra đi.
Từ Dân Thành không biết hình dung cảm thụ của mình như thế nào, là không nỡ sao?
Thật ra là không, bởi vì ngay từ ngày đầu tiên anh gặp họ, anh đã biết sớm muộn gì sinh tử cũng sẽ chia lìa.
Là anh chết trước, hoặc họ chết trước.
Lúc này, đột nhiên Từ Dân Thành lại nhớ tới Thẩm Oánh.
Anh nhớ lý do thoái thác “thế giới rất tốt đẹp” kia của cô và muốn nghe cô hậu đậu vừa đấm vừa xoa an ủi anh.
Từ Dân Thành lấy trong túi quần ra, hôm nay ra ngoài anh có mang theo tiền.
Anh đến quán net rồi trả năm nhân dân tệ, sau đó bật máy tính lên.
Sau khi mở Weibo lên, Từ Dân Thành đăng nhập tài khoản của mình vào.
Anh chỉ theo dõi một mình Thẩm Oánh nên trang chủ đều hoạt động của cô.
Cái đầu tiên Từ Dân Thành nhìn thấy là bài Weibo cô đăng hai giờ trước.
Anh nhấp vào ảnh thì Từ Dân Thành nhìn thấy một chàng trai trạc tuổi cô.
Cậu ấy cười rạng rỡ, lại còn tạo dáng chụp ảnh theo phong cách thời bây giờ.
Từ Dân Thành mở bình luận trên Weibo ra, bình luận được nhiều người thích nhất ở vị trí đầu tiên là: Chà, anh rể đẹp trai quá! Cơm nước xong xuôi là đi pằng pằng pằng! Ai đồng ý thì ấn thích!
Từ Dân Thành bỗng nhiên siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/1737221/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.